"Ôi... Ôi ôi... Ôi ôi..."
Bỗng nhiên Deron vô ý thức duỗi ra tay nắm lấy cổ tay của vợ mình, trong cổ
họng phát ra tạp âm.
Ông ấy có chuyện muốn nói, có điều muốn hỏi, nhưng trong lúc tâm tình đang
chập chờn dữ dội, trong chốc lát giống như đã mất đi khả năng nói chuyện, tựa
như là đang lúc lái xe bỗng nhiên quên đến mất dưới chân bên nào là chân ga
bên nào là chân thắng.
Phu nhân Đường Lệ cũng không tức giận, càng không có thúc giục, mà là mặc
cho chồng của mình nắm chặt cổ tay của mình, chồng mình có loại phản ứng
này, bà cũng không cảm thấy có gì là kỳ lạ.
Karen xuất hiện, không chỉ có là hi vọng về tương lai, càng là một sự cứu rỗi
đối với quá khứ, trong thời điểm mà số năm cuộc đời đếm về phía sau chẳng
bằng đếm ngược về phía trước...
Có thể có được một niềm vui bất ngờ như thế này thì kích động ra sao cũng
không quá đáng chút nào.
Nước mắt, bắt đầu tràn ra từ khóe mắt của Deron, ông ấy hít sâu một hơi, buông
lỏng tay của vợ mình ra, bắt đầu lau hốc mắt của mình, càng lau càng ngăn
không được, càng lau càng đỏ hoe lên.
Cuối cùng, cả người ông ấy ngồi xổm xuống, hai tay che khuất mặt mình, cơ thể
bắt đầu run run, cả người bắt đầu im lặng nức nở.
Phu nhân Đường Lệ cũng ngồi xổm xuống, một tay ôm cổ chồng mình, một cái
tay khác chỉ nhẹ khẽ vuốt vuốt đầu ông ấy.
Mặc dù trong nhà, Deron từ lúc mến nhau đến khi kết hôn lại dắt tay nhau qua
nửa cuộc đời đến bây giờ, gần như đều chưa từng có địa vị của đàn ông theo
truyền thống bảo thủ trong gia đình quý tộc.
Nhưng ông ấy vẫn luôn thực hiện trách nhiệm của một người chủ gia đình, đồng
thời tuân thủ nghiêm ngặt theo tín ngưỡng của mình, có thể nói ông ấy làm
không được tốt, nhưng không thể nói ông ấy không dốc hết toàn lực để làm.
Nếu như vợ của ông ấy không phải là một người phụ nữ như phu nhân Đường
Lệ mà nói, ông ấy thật là một cái người chủ gia đình rất ưu tú.
Người đàn ông như vậy, gần như sẽ không khóc, cho nên, một khi thật sự cần
phải khóc, thường thường lại bởi vì không có kinh nghiệm mà khóc trông rất
khó coi, cực kỳ lúng túng.
Thật lâu, Deron mới ngẩng đầu lên, dùng ống tay áo lau mặt mình, dùng một
loại vẻ mặt ý cười hiển hiện ra nhưng thút thít còn chưa rời đi hết:
"Thật sao?"
Đây là một câu hỏi rất ngu ngốc, ông ấy trước đây sơ sót như vậy cũng là bởi vì
ông ấy biết, nếu lời này là được nói ra từ miệng của vợ mình, như vậy nhất định
là sự thật, bởi vì ông ấy rõ ràng huyết thống gia tộc của vợ mình.
Gia tộc Alte, có sự chúc phúc từ Thần Vĩnh Hằng, có cảm ứng mẫn cảm nhất
đối với quan hệ máu mủ!
Nhưng Deron vẫn là muốn hỏi lại lần nữa, vẫn là muốn nghe được sự khẳng
định từ miệng của vợ mình, ông ấy sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng, ở trong
mộng đưa tay bắt lấy một con bướm, sợ sau một khắc lúc mộng tỉnh thì trong
tay trống trơn.
Phu nhân Đường Lệ mỉm cười nói: "Deron. Guman, ta cực kỳ chính thức nói
cho ông, Karen, chính là con trai của con gái chúng ta, là cháu ngoại ruột của
ông."
"Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha!"
Deron nhẹ nhàng đẩy tay vợ mình đang đỡ mình ra, chủ động đặt mông ngồi
trên mặt đất, ông ấy bắt đầu cười, cười cực kỳ tùy ý.
Căn phòng làm việc này dưới tầng hầm này có kết giới ngăn cách, âm thanh từ
trong đây không sợ người bên ngoài nghe được.
Đợi đến khi tiếng cười ngừng lại, Deron duỗi ra một ngón trỏ chỉ về phía vợ
mình, sau đó lập tức ý thức được động tác này không quá tôn trọng vợ mình,
cho nên thu hồi ngón trỏ đổi thành nắm chặt bàn tay với vợ mình:
"Bà à, bà đã sớm biết đúng không, bà đã biết thân phận của Karen từ lâu, có
đúng không? Từ... Từ..."
Deron bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm trí nhớ của mình, nhớ lại mỗi lần vợ mình
gặp mặt Karen, sau đó, điều để ông ấy kinh ngạc chính là, loại này chi tiết vậy
mà được biểu hiện trong lần đầu họ gặp mặt!
Một lần kia, vợ mình lúc ở trên bàn cơm, trực tiếp nắm lấy tay Karen không
buông.
Lúc ấy mình vậy mà không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dáng vẻ Karen đẹp
mắt, hành vi vừa vặn, có ơn với nhà mình, là bạn tốt với cháu trai, vợ mình
thích vị vãn bối này, lại là chuyện không thể bình thường hơn;
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, lúc ấy mình là một kẻ ngu, một đồ đần!
"Lần đầu tiên Karen tới nhà chúng ta làm khách, bà đã nhận ra nó!"
Deron hỏi rất lớn tiếng, không phải trách cứ, mà là ghen ghét, đúng vậy, ghen
ghét rất nhiều!
Bà không phải từ từ tìm manh mối suy luận ra được, từ lần đầu tiên bà trông
thấy nó thì đã nhận ra!
Phu nhân Đường Lệ nhẹ gật đầu, ánh mắt cố ý né tránh ánh mắt của chồng mình
nhìn về phía bản vẽ trận pháp trên vách tường, cứ ngỡ như vị nữ võ sĩ này vào
lúc tuổi già lại bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với trận pháp;
Đồng thời đáp lời một cách cực kỳ thờ ơ:
"Đúng vậy."
"Vì cái gì mà bà không nói cho ta sớm một chút, vì cái gì mà bà không nói sớm
cho ta biết!"
Deron lớn tiếng chất vấn.
Dựa vào cái gì mà ban đêm lúc bà nằm ở trên giường có thể xoay tới xoay lui,
cười ngây ngô, lại không cho ta biết; dựa vào cái gì một mình bà lén lút vui
mừng, lại không cùng nhau chia sẻ!
Ta mất mát rất nhiều thời gian vui vẻ!
"Thân phận của Karen có chút đặc thù, nói cho ông sợ ông lại đi vạch trần cháu
của mình."
Nghe được lý do này, Deron tức giận đến nổi nhích mông đứng lên, nhìn xem
vợ mình la lớn:
"Ta là kẻ ngu sao, tại sao ta muốn đi vạch trần cháu của mình, nó là cháu ngoại
ruột của ta mà, ta làm sao có thể đi làm chuyện như thế, sao bà có thể nghĩ như
vậy chứ!!!"
Đối mặt với chồng mình bỗng "Vênh váo hung hăng" như thế, Phu nhân Đường
Lệ cũng không có bị hù dọa, bà ấy cũng đứng người lên, chỉ ngón trỏ ra về phía
ngực của chồng mình, chọc chọc, lại chọc chọc;
Chọc đến nỗi Deron đứng không vững, càng không ngừng lảo đảo lui lại.
Trong những gia đình khác thì câu nói, "Ông dám lỗ mãng thì một ngón tay của
ta đã có thể bóp chết ông" là một loại biện pháp cảnh cáo tu từ, nhưng ở trong
nhà Guman, đây là một câu trần thuật sự thật.
Trong lúc cận thân, vợ của mình, thật có thể dùng một ngón tay đâm chết mình,
về phần nói tại sao muốn cận thân... Bọn họ là vợ chồng, thế nhưng là cùng ngủ
trên một cái giường.
"Ta nói ra, chẳng lẽ lời đầu tiên của ông không nên tự kiểm điểm một chút vì
sao ông sẽ cho chúng ta loại cảm giác này sao?"
"Ta..."
Deron nhất thời nghẹn lời, sau đó ông vốn đã làm đá mài đao hơn nửa đời
người, trước lời nói của vợ mình, bắt đầu nghĩ lại.
"Deron, Karen là cháu trai của ta, nó từ bé đã không có mẹ, một mình nó lại tới
đây dốc sức làm việc, nó trải qua rất nhiều khổ sở, cho nên ta không cho phép
bất cứ kẻ nào làm hại nó ở trước mắt ta, cho dù là ông, cũng không thể."
"Ta sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không." Deron cắn môi một cái, "Ta sẽ bảo vệ nó,
cho dù là dùng tính mạng của ta!"