Không nói với người nhà, là sợ mang tai họa đến cho cái nhà này, nó cũng nhớ
nhà, nhưng sự nhớ nhung đó hóa thành sự bảo vệ đối với gia đình chúng ta.
Mà lại, ta có thể rất có trách nhiệm mà nói thêm cho ông biết, cái người kia
không có cách nào giải quyết ô nhiễm, vì cái chuyện này... Tất nhiên dính đến bí
mật tối cao, rất có thể, có liên quan đến Thần."
Deron mím môi, sau đó nuốt nước miếng một cái.
Sau đó, ông ta rốt cục hỏi một câu hỏi cực kỳ mấu chốt:
"Vậy thì, người cứu con gái chúng ta ra, là ai?"
Đến cùng là ai, có thể cứu người ra từ nơi đó, mà lại cứu một lần cả hai người;
Đến cùng là ai, có thể để cho người bị ô nhiễm kéo dài tính mạng dưới ảnh
hưởng của sự ô nhiễm đó;
Đến cùng lại là ai... Dám giấu diếm bí mật to lớn này mà không lo lắng bị phát
hiện?
Phu nhân Đường Lệ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, cực kỳ tùy ý trả lời: "Cái người kia
ông cũng quen biết, là Dis."
Cả khuôn mặt Deron lại trở nên cứng ngắc lần nữa, lần này, ông ấy rốt cục đủ
dũng cảm duỗi ra một ngón tay, chỉ về phía…giày của vợ mình:
"Cho nên, Karen nó mang họ..."
"Inmerais."
...
Trong phòng khách, Thẩm phán Duck sau khi giải quyết được vấn đề nan giải
của mình, tâm trạng đang rất tốt;
Có ít người là vắt hết óc muốn đi bám váy, nhưng đối với Thẩm phán quan
Duck mà nói, trừ phi tất yếu, ông ấy thật sự rất không muốn đến cầu cạnh nhà
Guman.
Rất nhiều đồng liêu đều bởi vì mình có một người vợ Thuật pháp quan, vì mình
có nhà cha vợ như nhà Guman mà hâm mộ, nhưng những cay đắng và áp lực
trong đó, chỉ có chính ông ấy rõ ràng.
Ông ta hy vọng dường nào rằng vợ của mình vẫn cứ như vậy nhưng đổi lại chỉ
là một thần bộc nho nhỏ, thậm chí, chỉ là một người bình thường.
Ông ấy cảm thấy mình trong Sở thẩm phán, nói chuyện tán gẫu với những thuộc
hạ là thần bộc mỗi ngày đều phải vội vàng công việc rất vui vẻ rất hạnh phúc,
mà mỗi lần tới nhà Guman đều giống như bước vào phòng tra tấn chịu hành hạ.
Chỉ có điều là những lời này, ông ấy cũng chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng,
không thể nói với người khác, cho dù là vợ của mình;
Thậm chí mỗi lần dưới đáy lòng nổi lên ý nghĩ như vậy, ông ấy đều sẽ cảm thấy
tội lỗi trên phương diện đạo đức, bởi vì người vợ vốn rất ưu tú và có xuất thân
gia đình rất tốt, đã vì lòng tự trọng của người chồng bỏ đi như mình mà cố gắng
rất nhiều!
Làm vợ, cô ấy cũng đều không có ghét bỏ mình, mình dựa vào cái gì còn muốn
già mồm?
Cho nên để báo đáp lại, ông ta chưa từng tìm cớ từ chối không đến nhà Guman,
ngày nghỉ lễ nên tới, ông ấy cũng đều sẽ tới, cho dù biết, trên bàn cơm... Mình
là người không có cảm giác tồn tại nhất;
Nhưng ông ấy vẫn sẽ lần lượt chủ động nói chuyện như cũ, vì vợ của mình mà
cố gắng làm sinh động không khí gia đình một chút, cho dù nhìn mình cực kỳ
ngu xuẩn, giống như là một chuyện cười.
Richard chủ động trò chuyện với dượng mình, hai người cùng nhau nói về
chuyện công việc, oán giận phiền phức công việc, cái này khiến Thẩm phán
quan Duck cảm giác rất có ích, bởi vì dựa theo cấp độ hiện tại để phân chia, đứa
cháu này của mình đã lên làm chủ nhiệm phòng làm việc Đòn Roi Kỷ Luật, thật
ra địa vị đã cao hơn mình.
Nhưng việc tán gẫu này, có thể để cho mình có loại cảm giác được tham dự vào,
cháu trai mình thế mà nguyện ý nghe mình chia sẻ về công việc.
Karen thì ngồi ở trên ghế, cầm tờ báo bắt đầu đọc, anh không có tham gia nói
chuyện phiếm, bởi vì khi anh tham dự sẽ phá hư bầu không khí.
Eisen đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng một ly nước.
Richard vô ý thức đứng dậy muốn nhận, cậu ta vừa lúc khát nước, mà lại bất
thình lình được tình thương của cha quan tâm, để trong lòng của cậu ta có chút
cảm động.
Nhưng Eisen trực tiếp bỏ qua cậu ta;
Thấy thế, Thẩm phán quan Duck đứng người lên, ông ấy cùng thế hệ với Eisen,
mở miệng nói: "Anh thật là quá khách khí..."
Nhưng cái ly nước này không phải đặt vào tay Duck, mà là được Eisen đặt ở
trước mặt Karen.
Duck nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy rất bình thường;
Xem ra bệnh tình của người anh vợ này, thực sự đã tốt, mà bộ dáng lại là rất tốt.
"Cảm ơn." Karen đưa tay đi cầm cái ly, lại trông thấy Eisen lại lấy ra một cái ly
nhỏ, bỏ viên đá từ trong vào.
"Cậu thích uống nước đá."
"Ừm, cảm ơn."
Karen bưng ly nước lên uống một ngụm, ừm, có thể để cho cậu Eisen có chứng
ngại giao tiếp xã hội nghiêm trọng làm được đến bước này, có thể thấy được
tình cảm to lớn của ông ấy.
Lúc này, phu nhân Đường Lệ đi ra từ dưới tầng hầm, gọi Karen: "Karen, lão già
gọi cháu đi xuống một chuyến, có việc muốn nói với cháu."
"Được rồi, bà."
Karen buông ly nước xuống, đứng người lên, sau đó bắt đầu chỉnh sửa lại thần
bào trên người mình.
Sau khi chỉnh xong, Karen đi về phía cầu thang xuống tầng hầm, nửa đường
phu nhân Đường Lệ đứng ở đó, nhỏ giọng nói: "Lão già cũng đang bận bịu rửa
mặt."
"Ha ha." Karen lộ ra nụ cười.
Phu nhân Đường Lệ lộ ra nụ cười hiền lành, nói: "Vất vả cho cháu."
Bà ấy biết, Karen không muốn loại phiền toái này, một phần rất lớn, vẫn là xem
ở trên mặt mũi của bà.
Dù sao thì có ai tình nguyện không làm gì đi nhận một cái ông ngoại, nhất là cái
ông ngoại này không chỉ không có giúp đỡ chút nào mà ngược lại cần mình đi
giúp, lại không có ân tình dưỡng dục được một ngày.
Cho nên, Karen có thể nguyện ý đi "Diễn kịch", bà ấy cực kỳ cảm động.
Karen đi xuống cầu thang, đi vào phòng làm việc.
Phía sau bàn làm việc trong phòng, Deron ngồi nghiêm trang sau bàn đọc sách,
tóc ướt sũng.
Deron đứng người lên, nhưng không đứng vững, thân thể chúi về phía trước
một cái, hai tay chỉ có thể chống lấy mặt bàn mới khiến cho mình không có lập
tức nằm sấp ở trên mặt bàn.
Ông ấy lập tức đứng lên một lần nữa, một cái tay vịn bàn, ngón tay giơ về
hướng Karen, lại thu hồi lại, muốn ngoắc, kết quả lại thu lại:
"Cháu..."
"Ta..."
"Vậy..."
Trận pháp sư tâm tư kín đáo, vào lúc này, giống như là con rối lỗi trong cửa
hàng gốm Lemar, động tác tứ chi và tư duy ngôn ngữ đều trở nên không cân
đối.
Karen ngược lại là có thể hiểu được cảm xúc của Deron, lúc này, cho dù có
nhiều lời hơn cũng không sánh nổi một hành động đơn giản thực tế, anh mở bàn
tay ra, bên trong lòng bàn tay, một khối rubic tinh xảo nổi lên, mang theo một
sự ưu nhã mà bắt đầu xoay tròn theo quy luật
Trong mắt Deron lộ ra thần thái kích động, trên mặt nổi lên nụ cười vui mừng.
Rốt cục, ông ấy không còn ngập ngừng, mở hai tay của mình ra, la lớn với
Karen:
"Karen, cháu là ông ngoại của ta!"