Trong mắt Leon lộ ra vẻ kiên định.
"Nói nhiều quá, không có ý nghĩa, ngươi không nói cho Meyer, không phải là hi
vọng sau khi kết thúc, ta sẽ không giết những người khác sao."
"Trong lòng ta chỉ chờ mong một chút may mắn trước ván cược này... Tâm lý
của dân cờ bạc."
"Mở bài đi." Neo thúc giục nói.
"Vậy thì... Mở bài đi, lá bài thứ ba của ngài là..."
"Ánh Sáng."
Một ngọn lửa Ánh Sáng xuất hiện, ngưng tụ ở trên lá bài kia.
Leon: "!!!"
"Bịch" một tiếng, đầu tiên là đầu gối Leon đập mạnh xuống trên chiếu bạc, sau
đó hai tay nhanh chóng chạm xuống đất mà bò.
Cậu ta không dám tin mà nhìn vào ngọn lửa Ánh Sáng ngưng tụ ra trên đầu
ngón tay của Bộ trưởng Neo.
"Không có khả năng... Không có khả năng... Không có khả năng..."
Bộ trưởng Neo, làm sao có thể là Tàn dư Ánh Sáng!
"A a a a..." Người phụ nữ nở nụ cười, "Ngài thật là tàn độc nhỉ, cậu trai trẻ, cậu
cũng không sống hết hôm nay đâu."
Người phụ nữ cũng lật bài, hai lá bài dung hợp.
Hay tay cô ta nhanh chóng chuyển động, gần như xuất hiện tàn ảnh, mà sau
lưng Neo, thì xuất hiện một bóng người mặc thần bào Ánh Sáng, từng vòng
phong ấn màu đỏ sậm lần lượt hiện lên phía trên rồi lại liên tiếp bị triệt tiêu.
Dung mạo của cô ta bắt đầu nhanh chóng già yếu, sự sống đang nhanh chóng
trôi qua, hai cái bao tay vào lúc này cũng phân giải theo động tác của cô ta, theo
đó bàn tay của cô ta cũng bị phân giải, sau đó là hai cánh tay, khuỷu tay,...
Cô ta giống như là một cái áo len, những đường nối đan vào nhau đang nhanh
chóng bung ra.
Cuối cùng, khi cô ta chỉ còn lại mỗi cái đầu, bóng người phía sau lưng Neo mới
bị bao phủ bởi vòng phong ấn màu đỏ đậm.
"Bộp!"
Đầu của cô ta rơi xuống chiếu bạc, mở miệng nói: "Ta thắng."
"Yêu cầu ban đầu, cùng với hai đứa con gái của ngươi, ta đều sẽ đáp ứng."
"Tạ ơn."
Neo nhắc nhở: "Ngươi phải chết, ta không muốn ra tay thanh tẩy cho ngươi,
Meyer sẽ hiểu lầm."
"Được rồi, di thư và nhật ký của ta ở phía dưới tấm nệm lót, ta nói rõ là mình
mất phương hướng, lựa chọn tự chấm dứt bản thân."
"Ừm."
Người phụ nữ nhắm mắt lại, một làn khói đen bay lên, cô ta hoàn toàn chết đi.
Cô ta đã thắng, nhưng lại thua triệt để, ngay cả thức tỉnh cũng không thể.
Neo đứng người lên, trước hết duỗi lưng một cái, lúc này vấn đề về “hội đọc
sách” đã được giải quyết, mình lại có được một khoảng thời gian tỉnh táo rất
dài.
Đáng tiếc, mình cũng không có cảm giác quá vui mừng.
Cho nên, rốt cuộc bản thân đang chờ đợi điều gì đây, ha ha.
Neo lập tức lắc đầu, tự nhủ: "Sao có thể cảm thấy việc còn sống lại mệt mỏi
chứ, không thể tiêu cực như thế, xem ra, phải đến cho tên Karen kia xem bệnh
một chút."
Nói xong, Neo quay đầu nhìn về phía Leon đã cuộn mình trong góc.
"Này."
"A a a!!!!!!!!"
Leon phát ra tiếng thét.
Người Leon kính trọng nhất chính là Karen, người thứ hai là Bộ trưởng Neo,
hiện tại, cậu ta không thể nào tiếp thu được việc bộ trưởng Neo thật sự là tàn dư
Ánh Sáng, cậu ta cảm giác thế giới quan của bản thân sắp sụp đổ.
Còn có một việc nữa là cậu ta cảm thấy Bộ trưởng Neo muốn giết mình diệt
khẩu.
"Hô hô hô..."
Nhịp thở dồn dập, Leon lấy dũng khí, đứng lên: "Tàn dư Ánh Sáng, ta muốn
liều mạng với ngươi..."
"Vụt!"
Neo xuất hiện ở trước mặt Leon.
"A!"
Leon quát to một tiếng, dọa đến nỗi lưng lùi lại đụng vào vách tường đằng sau.
Nhưng rất nhanh, Leon lại lập tức lấy lại dũng khí, ánh mắt nhìn thẳng Neo:
"Tàn dư Ánh Sáng!"
Neo: "Phi."
Leon: "…"
Neo duỗi tay ra, Leon lập tức ngưng tụ ra thuật pháp, nhưng khi đầu ngón tay
của Neo lắc lư, thuật pháp Leon vừa ngưng tụ ra đã tiêu tán.
Trước mặt con chó săn già, vị công tử như Leon, quả thực là một con chim cút
nhỏ đáng yêu.
"Bộp bộp!"
Neo nhẹ nhàng vỗ tro bụi trên vai Leon.
"Yên tâm đi, ta không giết cậu diệt khẩu, nhìn cậu sợ đến thế kìa."
"Ta... Ta..."
"Ta cũng không để cho tiền đầu tư của cậu thua hết, nếu thật sự thua hết sạch, ta
dẫn cậu lên trên sân thượng rồi cùng nhảy xuống nghe có vẻ còn khả thi hơn."
"Thế nhưng mà... Ta... Ngươi… Ánh Sáng…"
"Cậu muốn báo cáo ta phải không, nếu như ta không giết cậu?"
"Chắc chắn, ta tuyệt sẽ không khuất phục trước tàn dư Ánh Sáng, cho dù là đối
mặt với cái chết đang uy hiếp, cho nên Bộ trưởng Neo, không, kẻ phản giáo
Neo, tốt nhất bây giờ ngươi hãy giết ta."
"Ta không giết cậu, nhưng ta muốn hỏi cậu, cậu sẽ đi báo cáo cho ai."
"Ta muốn báo cáo với Bộ trưởng Karen!"
"Được rồi, ngươi đi đi, a, đúng rồi, ngài Alfred mà cậu vô cùng tôn kính, bây
giờ đang ở trước cửa sòng bạc."
Neo nói xong, đưa tay gõ gõ vỏ sò đeo trên tai:
"Alo, có kết giới nên tín hiệu không tốt."
"Ta nghe thấy rồi, máy truyền tin thế hệ mới này được cải tiến về mặt thuật
pháp, bắt sóng rất tốt."
"Thằng nhóc này, ngươi vào dắt đi đi."
"Được rồi, thiếu gia đã về trang viên, bên phía này cũng vừa sắp xếp xong, đang
chuẩn bị đến trang viên."
"A, được rồi."
...
Alfred gõ gõ lên vỏ sò, ánh mắt xê dịch về sòng bạc phía trước mặt.
Wilker ngồi ở hàng ghế sau nghi ngờ mở miệng hỏi: "Ngài Alfred, chúng ta là
đang chờ người nào đến sao?"
"Ừm, chờ một người giống như cậu, cậu ta lập tức sẽ đi ra, đến lúc đó chúng ta
cùng lên đường."
"Ta rất chờ mong, ngài Alfred, nhưng mà, ngài có thể tiết lộ trước một chút
không, chúng ta muốn đến nơi nào? Chỉ tiết lộ một chút cũng được."
Alfred mỉm cười nói: "Một tương lai mới tinh, một nơi có thể hoàn toàn thay
đổi ngươi, một màn trình diễn mở ra một con người mới."
"Ta đã chờ mong sau khi thầy Rasma trở về, nhìn thấy ta thay đổi, ta tin tưởng
có thể tìm thấy ở nơi chúng ta sắp đến, ngài Alfred, ta khát vọng được biết bí
mật kia, ta cũng khát vọng dung nhập với bọn họ, bởi vì ta tận mắt nhìn thấy
tiến bộ và sự phát triển của họ."
Alfred đáp lại nói:
"Tin tưởng ta, Wilker, khi thầy của cậu gặp lại cậu! Ta thề, ông ấy sẽ kiêu ngạo
vì cậu, sẽ vì thành tựu và sự tiến bộ của cậu mà vui mừng đến nỗi hai mắt tràn
lệ."