Số 13 Phố Mink

Chương 2266

"Đúng vậy, tại sao ta muốn nói những chuyện này nhỉ." Neo phun ra một làn

khói, "Có lẽ là ta xem cậu thành Karen."

"Ta..."

"Được rồi, trông thấy chiếc xe kia không, trông thấy Alfred ngồi trên xe không,

ngươi đi đi."

"Ta... Ta sẽ tố giác ngươi với Bộ trưởng Karen, nhất định." Leon siết chặt nắm

đấm nói.

"Tùy ý."

Sau khi tố giác với Karen, văn kiện tố giác sẽ đưa đến trong tay của ta.

Ha ha, tố cáo một tên tàn dư Ánh Sáng với một tên tàn dư Ánh Sáng khác sao?

Leon đi về phía chiếc xe kia, Neo thì đứng tại chỗ, trong miệng tiếp tục ngậm

điếu thuốc, sau đó lấy ra phong bì thư mà người phụ nữ kia đưa, mở ra, bên

trong là một bức thư, nội dung rất ngắn, là tên của hai đứa con gái và một loạt

thông tin thân phận.

Trừ cái đó ra, không có một câu thừa thãi.

Nhưng lại có một tấm hình bay xuống từ trong phong bì thư, bị Neo bắt lấy.

Bên trong ảnh chụp là một người phụ nữ trẻ tuổi quần áo mộc mạc, cô ta ngồi

xổm trên mặt đất, hai tay mỗi bên ôm một đứa bé rất đáng yêu, khung cảnh cực

kỳ ấm áp và cũng rất hoà thuận.

Ngươi căn bản cũng không cách nào liên tưởng người phụ nữ ở trong ảnh chụp

và người phụ trước đó là một người, bọn họ ngỡ như vốn cũng không phải là

người của một thế giới.

"Ài..."

Neo cất phong bì thư vào túi, hóa thành khói đen, xuất hiện ở trên sân thượng

của một tòa nhà gần đó.

Đứng ở sát mép tường, nửa bàn chân đặt ở bên ngoài, Neo cúi đầu xuống, cơ

thể lắc lư một chút, nhìn rất nguy hiểm, nhưng vĩnh viễn cũng không thể rơi

xuống, bởi vì rơi xuống cũng sẽ không chết, hắn vốn là Dị Ma Khát Máu.

"Các ngươi không tiếc tất cả mà khát vọng thoát khỏi sự sa đọa,

Ai, thế nhưng mà ta, lại luôn không tìm thấy lối vào thật sự đến sự sa đọa."

Neo quay đầu

Nhìn về phía phía Tây, hướng đó là nghĩa trang chôn vợ mình:

"Irina, rốt cuộc đến bao giờ, lại đến khi nào, ta mới có thể kết thúc đây."

"Phụt."

Tàn thuốc bị phun ra, rơi trên sân thượng.

Neo giang hai tay ra, bắt đầu cố ý cất bước ngoài rìa lan can, đi tới đi tới, hắn

buông hai tay xuống, bởi vì hắn vốn cũng không cần hai tay để giữ thăng bằng,

hắn đi được cực kỳ vững.

"Mẹ nó, cố gắng niềm vui thú để tiếp tục sống, thật là quá mệt mỏi mà."

...

"Có người tới, là Leon?"

Wilker tất nhiên không dự liệu được, đối tượng mà mình dừng xe chờ đợi, lại là

Leon.

"Cậu ta còn trung thành hơn cả cậu." Alfred nói rất thẳng thắng.

"Nhưng năng lực của ta mạnh hơn."

Đều là đã từng công tử, một người không có thầy, một người không có người

nhà, nhưng luận về cấp bậc, Wilker cao hơn Leon rất nhiều, nếu như không phải

Rasma mất tích, hiện tại lại bị xem thành biểu tượng của Phái Thủ cựu mà thanh

toán, trong tình huống bình thường, loại "Học trò" này như Wilker, thật ra chính

là người nối nghiệp phái hệ của thầy mình.

Lại nói, trên phương diện năng lực, Wilker cảm thấy Leon và mình hoàn toàn

không thể so sánh.

Thế nhưng về sự trung thành...

Mình làm sao có thể đi so sánh sự trung thành với Leon, người thân của mình

cũng không bị giết rồi sau đó để Karen đi báo thù giúp mình, người duy nhất có

thể bị giết là thầy mình, bây giờ cũng không biết là đang ở đâu.

Loại ý nghĩ này tương đối âm u, Wilker không thể nào nói ra được, nhưng cũng

không ảnh hưởng đến việc suy nghĩ trong lòng.

Hả?

Sao trong Leon ngơ ngơ ngác ngác thế?

"Ngài Alfred, ta có chuyện gấp gáp muốn báo cáo!"

Alfred nhẹ gật đầu, rất bình thản nói: "Lên xe.

"Ta muốn tố giác Bộ trưởng Neo, hắn..."

"Lên xe."

"Được."

Leon nghe lời mở cửa xe, ngồi lên chỗ ngồi kế bên tài xế.

"Ngài Alfred, có phải ngài đã biết rồi hay không?"

Alfred không có trả lời, mà là nổ máy xe.

"Có phải Bộ trưởng Karen cũng đã biết rồi hay không?"

Sau khi Leon tỉnh táo lại, năng lực tư duy cũng trở về cùng, dù gì thì Neo cũng

đứng nhìn mình bước lên chiếc xe này.

"Leon, cậu có tin tưởng Bộ trưởng Karen của mình không?"

"Ta tin tưởng." Cho dù là đến lúc này, cậu ta cũng vẫn không chút do dự như cũ.

"Vậy thì yên tĩnh nghỉ ngơi một hồi, hoặc là thưởng thức một chút phong cảnh

ven đường, chờ đến khi tới chỗ kia, ta sẽ cho cậu đáp án, cho mọi người... Đáp

án."

...

"Thiếu gia Karen, ngài trở về rồi."

Mỗi một lần, khi lái xe Karen trở về đều phải vào bằng cửa lớn rồi lại đi vòng

đến đằng sau lâu đài cổ để xuống xe, đây là lễ nghi, mỗi một lần, lão Anderson

đều sẽ cực kỳ cung kính đến đón mình.

Karen không nguyện ý làm những hình thức này, nhưng lão Anderson vẫn luôn

kiên trì.

Nếu như nói, ngay từ đầu trang viên Ellen đặt cược trên người trẻ tuổi này là vì

nể mặt dòng họ và ông nội của hắn, như vậy sau khi tận mắt nhìn thấy Karen

nhanh chóng lên cao, đã đủ để cho lão Anderson và toàn bộ người trong trang

viên này, càng hoàn toàn tin phục vào vị "Thiếu gia", "Tộc trưởng", "Cô gia"

này.

Cho dù bỏ qua dòng họ, lấy thân phận địa vị bây giờ, muốn bóp chết trang viên

Ellen mặc dù đã phát triển hơn trước kia rất nhiều, vẫn đơn giản như bóp chết

một con kiến.

Tùy tiện mượn cớ, tùy tiện một vật chứng, sức mạnh của Trật Tự có thể chôn

vùi gia tộc này chỉ trong nháy mắt.

Giống như là gia tộc Rafael lúc trước, liên lụy vào vụ án của Zich, trong vòng

một đêm bị diệt tộc.

Ảnh hưởng của bối cảnh gia đình và năng lực cá nhân, tạo ra hiệu quả hoàn toàn

khác biệt.

Tóm lại, lão Anderson cảm thấy mỗi một lần mình trông thấy vị "Cháu rể" này,

eo của mình, sẽ vô thức khom thấp xuống một chút.

Karen và lão Anderson trò chuyện vài câu.

Sau đó,

Anh ngẩng đầu,

Cửa sổ trên phòng ngủ được mở ra, một cô gái xinh đẹp với chiếc váy dài trắng

trên người, hai tay chống trên bệ cửa sổ, đang nhìn về phía mình, mang trên mặt

nụ cười hiền hòa.

Lúc mới gặp mặt ở thành phố La Giai, Eunice cho mình cảm giác giống như là

một đóa hoa hồng đen tinh xảo;

Nếu như dựa theo yêu cầu xem mắt của người nhà, hầu như không thể nào đưa

ra ý kiến gì về đối tượng xem mắt như vậy, đương nhiên, trong tình huống bình

thường mà nói, cho dù không xem mắt, lấy thân phận của Karen Immerais khi

đó là cổ đông trẻ tuổi của một Nhà Tang Lễ mà đi tìm thì cũng rất khó tìm được

đối tượng như vậy.

Mà bây giờ, sau khi trải qua nửa năm ngủ say, cô gái ấy đã thức tỉnh huyết mạch

gia tộc, đã mất đi gai nhọn mang đến cảm giác tinh xảo, trở nên càng thêm nhu

hòa và dịu dàng, giống như là ánh nắng ấm áp buổi chiều, dòng nước suối từ từ

chảy qua bên người.
Bình Luận (0)
Comment