Eunice chủ động hướng đến trước, khẽ hôn nhẹ trên mặt Karen, lại để gò má
của mình gối lên trên ngực Karen, mặc cho tay Karen ôm bờ vai của cô.
"Điều em muốn nói đó là chúng ta chưa hề thua thiệt lẫn nhau, hai người chúng
ta, thật ra đều đang rất hưởng thụ phương thức ở cùng với nhau này, nếu có một
ngày ai trong chúng ta mệt mỏi, hoặc là nói muốn dùng một phương thức khác
để ở cùng nhau, vậy cũng không cần phải giấu trong lòng, hãy chủ động nói ra,
có được hay không?"
"Được.”
Karen nhắm mắt lại, giờ khắc này, anh hoàn toàn trút bỏ xuống gánh nặng ở
trong lòng.
Sau khi hưởng thụ thêm một khoảng thời gian yên tĩnh, Karen mở miệng hỏi:
"Em và Ophelia cùng thiết kế trang phục gì?"
"Anh có muốn xem không, em đưa cho anh nhìn."
"Được rồi."
Eunice đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, trở về phòng sách của mình, hoặc gọi là
phòng làm việc, rất nhanh, cô đã lấy mấy bộ trang phục ra.
Quần áo cực kỳ trang nhã, lấy ánh mắt Karen đến xem, cho dù là sau một trăm
năm, loại quần áo kiểu dáng này cũng sẽ không quá lỗi thời.
Cô ấy thật sự đang nghiêm túc làm việc mình thích, và cô ấy thật sự cũng có tài
năng.
"Thế nào?"
"Trông rất đẹp, anh cảm thấy cực kỳ tốt."
"Em có thể mặc cho anh xem, anh xem xét giúp em, đưa ra một vài ý kiến, em
vẫn luôn rất có lòng tin vào mắt thẩm mỹ của anh.”
"Đương nhiên, em vĩnh viễn có thể tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của anh, trước
lúc gặp được em, anh vẫn luôn kháng cự việc gia đình ép duyên, là thẩm mỹ của
anh thay đổi cách nhìn của anh."
"Ha ha."
Sau khi trải qua hoặc gọi là đã hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh ban đầu,
không khí ở giữa hai người, bắt đầu dần dần sinh động hơn.
"Đúng đấy, anh vốn cho là..."
"Vốn cho là cái gì?"
"Vốn cho là anh có thể nhìn thấy tất chân kiểu dáng mới, hoặc là, loại quần áo
kiểu dáng kia."
Eunice nghiêng người về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi dưới của
Karen một cái, hỏi: "Tình thú?"
"Ừm." Karen cực kỳ thẳng thắn.
Eunice khẽ cắn bờ môi của mình, trầm ngâm một chút, nói: "Có."
"Có bao nhiêu?"
"Cái này phải nhìn xem lần này anh ở lại đây bao lâu rồi."
"Ha ha ha."
Lúc này, ngoài cửa sổ bị đèn xe lóe qua.
Karen đứng người lên đi đến bên cửa sổ, trông thấy Alfred lái xe vào trang viên.
Eunice cũng thu hồi thần thái lúc trước, đi tới hỏi: "Em đi dặn dò phòng bếp
chuẩn bị bữa ăn khuya nhé?"
"Ừm, tốt, nhưng mà cũng không cần quá gấp."
"Có thể dặn dò phòng bếp chuẩn bị cao cấp một chút, một vài thời điểm, hương
vị của đồ ăn cao cấp chưa chắc ngon bao nhiêu, nhưng nhất định sẽ tốn nhiều
thời gian hơn."
"Có thể."
Eunice đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong sân, Alfred xuống xe, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ, mặc kệ ở nơi
nào, Alfred trung thành luôn có thể cảm ứng được sự tồn tại của thiếu gia mình
trước
Ở sau lưng Alfred, Wilker và Leon đang đứng.
Alfred hướng mặt về vị trí Karen, quỳ một chân xuống, tay phải đặt trước ngực
của mình, đây là đang xin chỉ thị cuối cùng.
Wilker học theo Alfred, cũng quỳ một chân xuống.
Leon thì đứng ngây ngốc tại chỗ.
Đằng sau cửa sổ, Karen mở miệng nói: "Đồng ý."
Âm thanh không truyền được xa như vậy, nhưng đã vang lên trong lòng Alfred.
Hắn đứng người lên, nói: "Đi theo ta."
Wilker và Leon đi theo Alfred tới trước khán thính phòng, Alfred lấy chìa khoá
trận pháp ra, mở trận pháp phòng ngự bên ngoài, sau đó đi vào.
Bên trong, là hành lang tối đen.
Ba người, một trước hai sau.
Âm thanh của Alfred truyền đến từ phía trước: "Trước khi biết đến thiếu gia, ta
chỉ là một dị ma hoang dại, may mắn có được một đôi mắt không tệ, và một
công việc có thể làm cho hết thời gian.
Nếu như không phải gặp thiếu gia thì ta vĩnh viễn cũng không thể có cơ hội
nhận biết hai vị, hoặc là nói, xem như trên đường gặp phải thì không dám nhìn
nhiều hai vị, hai người cũng khinh thường liếc mắt nhìn ta một cái.
Nhưng chính là bởi vì gặp thiếu gia,
Ta bây giờ,
Đã mang một sứ mệnh thần thánh."
Sau khi đi đến cuối hành lang, ba người đi vào một khu vực càng rộng rãi hơn,
nhưng bởi vì nơi này bị bố trí trận pháp cực kỳ thần bí, cho nên khi không có
tầm nhìn, hai người bọn họ cũng không rõ ràng hoàn cảnh chung quanh đến
cùng là như thế nào.
Alfred dừng bước, xoay người, mặt hướng về phía bọn hắn.
Wilker bỗng nhiên cảm nhận được áp lực, đó là áp lực mà bí mật mang đến, vào
lúc này thì Leon đã đã mất đi cảm giác tim mình đang đập, thậm chí cả chuyện
Bộ trưởng Neo là tàn dư Ánh Sáng, đều tạm thời bị ném ở sau đầu.
"Ta sẽ cho các ngươi thấy, cái gì mới thật sự là vĩ đại; ta dẫn dắt các ngươi, đi
trên một con đường chính xác mới."
Alfred từ từ giơ hai tay lên, cùng với động tác này, từng ánh nến, bắt đầu xuất
hiện, trong sự im ắng, ngỡ như có thể nghe được âm luật cao vút đang giương
lên.
Tranh vẽ tường trên vách, 12 quan tài bày ở xung quanh, cùng với sóng trận
pháp đang vận hành dưới chân...
Tất cả, đều đang mang theo một loại cảm xúc, đẩy lên đỉnh điểm!
"Bộp!"
Alfred búng tay một cái, đèn treo lớn ở trên cùng sáng lên, ánh sáng trang
nghiêm trực tiếp trút xuống!
Mười hai chiếc quan tài, phát ra tiếng ma sát rất nhỏ, cứ như trong hư vô, trong
quá khứ, hiện tại, và tương lai, chủ nhân của bọn chúng đã vào vị trí, mười hai
ánh mắt uy nghiêm lại trung thành xuyên thấu sự ngăn cách của vận mệnh và
thời gian, ngưng tụ tại trung tâm.
Wilker chỉ cảm thấy ở bên cạnh mình, có mười hai người khổng lồ đang đứng,
cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy;
Leon thì khoanh tay, muốn trốn, lại không biết trốn vào nơi nào, cậu ta thậm chí
muốn ngồi xổm xuống, nhưng lại quên mất tư thế.
Âm thanh của Alfred vào lúc này trở nên nghiêm túc và sục sôi,
Hắn giống như là nhạc trưởng cao minh nhất trên đời này, đang từ từ mở màn
cho buổi trình diễn âm nhạc.
"Các ngươi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ một ngày này, đến chết cũng sẽ không quên.
Bởi vì, từ khi thời khắc này bắt đầu, cuộc đời của các ngươi, sẽ triệt để chia làm
hai phần.
Ca ngợi... Trật tự!"
Wilker và Leon vào lúc này giống như là người chìm trong nước, tìm được một
cọng cỏ cứu mạng, cùng nhau hô lên lời cầu nguyện mà ngày đêm xướng lên:
"Ca ngợi Trật Tự!"
"Ca ngợi Trật Tự!"
Alfred mỉm cười,
Giống như là một trưởng giả cúi người nhìn xem hai đứa bé non nớt, dùng ngữ
khí tràn ngập từ ái đáp lại:
"Trật Tự, nghe thấy."