Tắm rửa xong, Karen đổi một bộ áo ngủ màu đen đi xuống lầu, tới phòng ăn.
Trên bàn ăn dài, một đám hầu gái đang trưng bày những bộ dụng cụ ăn uống vô
cùng khí phái và quý báu nhưng đồng thời cũng chẳng thực dụng.
Karen ngồi xuống trên ghế chủ tọa, rất nhanh, từng món ăn tinh xảo được lần
lượt bưng lên trước mặt Karen, số lượng không nhiều, nhưng mỗi một món đều
cực kỳ hao phí tâm tư, mà lại vừa nhìn vào thì đã biết không phải là món mà
mình thích ăn.
Karen đối với trình độ tổ truyền của đầu bếp trong trang viên Ellen từ trước đến
nay vốn cũng không hài lòng, nhưng anh chưa hề nghĩ tới việc thay đổi thói
quen ẩm thực của trang viên, dù gì thì mình cũng không ở lại đây lâu.
Mà phẩm chất của bữa ăn ở đây cũng tương tự như tòa lâu đài cổ này vậy, nhiều
khi không phải là vì nó ngon hoặc là thích hợp để trú ngụ, đơn giản chỉ là nhìn
đẹp mắt.
Mặc dù có một đôi đũa bạc bày trong tay, nhưng Karen vẫn cầm lấy dao nĩa,
chuyên chú vào cái đĩa bít tết trước mặt, cắt một miếng, đưa vào bên trong
miệng nhấm nuốt, sau đó lại cắt một miếng, lặp lại động tác.
Nếu như loại bỏ đi phần tâm huyết của đầu bếp đã đặt lên trên miếng bò này, thì
chắc hẳn miếng bò này sẽ càng ngon hơn.
Karen không có đụng tới ly rượu đỏ, mà là cầm lấy thìa uống một ít canh củ cải
đường, canh hương vị lạ thường nhưng không quá tệ.
Sau đó, tiếp tục ăn thịt bò.
"Hương vị thế nào?" Eunice bưng một đĩa đựng trái cây bước đến, nhưng mà cô
không đặt đĩa trái cây trước mặt Karen mà là cố ý để hơi xa một chút, bởi vì cô
rõ ràng vị hôn phu của mình không thích ăn trái cây trong khi dùng bữa.
Karen trả lời: "Ta vẫn cảm thấy mục đích của món ăn Wien là vì thức tỉnh sự
truy cầu của con người đối với hương vị vốn có của nguyên liệu."
"Ha ha."
Eunice cười, cô thật vui vẻ khi nghe Karen công kích đồ ăn Wien như vậy, cô
cảm thấy, Karen đang thử buông xuống sự đúng mực theo thói quen của mình
trong lúc sinh hoạt.
"Không còn sớm, em đi nghỉ trước, ngày mai em còn phải tiếp đãi công chúa
điện hạ."
Cô cũng rõ ràng, đợi chút nữa vị hôn phu của mình còn có việc chính phải làm.
"Được rồi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Karen đặt nĩa xuống, khẽ ôm Eunice.
Lúc Eunice rời khỏi phòng ăn, hầu gái và hầu nam trong phòng ăn đều đi theo
cùng, toàn bộ phòng ăn, chỉ còn lại một mình Karen ngồi ở chỗ này.
"Ừm..."
Ăn hết một miếng bít tết, sau khi thấy chắc bụng, Karen không chút do dự mà
đặt nĩa xuống, bưng nước đá lên, uống một ngụm.
Anh cảm thấy nơi này có chút vắng lạnh, nếu như lúc này mình có thể có được
năng lực "Sạc pin", như vậy bây giờ mình có thể gọi Bá tước Recar và Lão
Saman ra cùng ngồi vào bàn, mọi người tâm sự, anh cũng không để ý cùng
uống chút rượu vào lúc đó.
Chỉ là, xem xét tình hình trước mắt, mình quả thật nghiên cứu ra rất nhiều năng
lực đặc thù của Xiềng Xích Trật Tự, nhưng một năng lực quan trọng nhất, đến
bây giờ còn không nhìn nhìn thấy bóng dáng đâu.
Chỉ cần mình một ngày không nắm giữ năng lực này, vậy thì có nghĩa "12 kỵ sĩ
Trật Tự" mà mình nghĩ đến cũng tuyệt đối không trở thành hiện thực;
Trái lại, nếu như mình có thể nắm giữ năng lực này, như vậy trong tay của mình
có thêm... Một lá át chủ bài lớn nhất.
Không cân nhắc đến vấn đề năng lực khống chế mà nói, trước mắt mình có thể
đi tìm thi thể của những kẻ hùng mạnh đã chết, đi tiến hành giao dịch với bọn
hắn để thế lực tăng lên trong thời gian ngắn nhưng đổi lấy tác dụng phụ cực lớn.
Đáng tiếc, loại chuyện này không giống với thăng chức, nó không có cách nào
vội vàng, ngươi muốn cố gắng, cũng không biết nên cố theo hướng nào.
Lúc này, cửa phòng ăn bị đẩy ra, Alfred bước vào.
Tinh thần của Alfred sáng láng, bên trong ánh mắt tựa như còn sót lại đốm lửa
nhỏ, có thể bừng cháy lại bất cứ lúc nào.
Đối với Alfred mà nói, nếu như muốn đem tất cả những thứ có thể kích thích
giác quan trên đời này sắp xếp theo một thứ tự nhất định, như vậy xếp ở vị trí
thứ nhất, tuyệt đối là... Truyền giáo!
Trong quá trình này, Alfred có được cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn, ngay cả
linh hồn đều có thể tiến vào một sự vui thích không cách nào dùng ngôn ngữ để
diễn tả.
Theo kế hoạch thì công việc về sau có thể giao cho Wilker, hiện tại, thật sự là có
một chút không nỡ.
"Thiếu gia."
Alfred rất là cung kính đứng bên cạnh Karen.
Karen cầm lấy khăn ăn vừa chùi miệng vừa nói: "Thế nào?"
"Ta tin tưởng, bọn họ đã cảm ứng được sự kêu gọi của Trật Tự thật sự."
Truyền giáo... Cực kỳ thành công.
Từng có lần thứ nhất, cũng từng có lần thứ hai, mà Alfred là một người có mục
tiêu theo đuổi, hắn vẫn đang luôn cải tiến "Nghi thức Truyền giáo".
Mức độ "Rung động" của tín đồ, chính là sự cho điểm để đánh giá công việc
của mình.
Đằng sau, lại có hai người tiến đến.
Đi ở phía trước, ánh mắt thuần triệt một chút, lại là Leon; mà Wilker phía sau,
ngược lại là ánh mắt có chút tan rã, vẻ mặt đờ đẫn.
Leon đi đến trước mặt Karen, gần như không chút do dự, càng không thấy bất
cứ sự giãy dụa nào, trực tiếp quỳ xuống với Karen, hai tay đặt trước ngực:
"Bái kiến Thần Trật Tự."
Lúc ngẩng đầu lên thì trong hai tròng mắt Leon, đã cháy lên ngọn lửa của sự
thành kính.
Cậu ta và Karen vốn là có quan hệ không sâu, sau những gì trải qua trong quá
khứ, quan hệ cùng Karen càng tốt hoặc là nói, sự ràng buộc với Karen cũng
càng chặt, cho nên quá trình truyền giáo sẽ đơn giản hơn, hiệu quả cũng càng
tốt hơn.
Trước đó Muri, Ventura và Philomena, cũng đều là như thế.
Leon cũng giống như vậy, thậm chí có thể nói, muốn để cậu ta chọn lựa một
"Người thân" thân thiết nhất trên đời vào lúc này, cậu ta sẽ không chút do dự lựa
chọn Karen.
Cái này là chính cậu ta, đồng thời cũng là ông nội của cậu ta lựa chọn.
Khi người mà mình kính trọng nhất bỗng dưng lại trở thành Thần Trật Tự... Kết
hợp với những gì mình trải qua trong quá khứ, đây quả thực là Thần tích!
Giống như đúc với những câu chuyện kể kia ở trong thần thoại tự thuật!
Thần linh vĩ đại giáng lâm, giải cứu tín đồ của mình từ trong tai ách, mà tín đồ
thì lại dùng phương thức càng thành kính hơn mà đi đối đãi với Thần linh đã
đáp lại lời cầu nguyện của mình.
Trên nghi thức truyền giáo, Alfred trưng cầu ý kiến Karen, tiến hành sửa chữa
đối nội;