Trận pháp đóng lại, quyển trục đã biến mất, điều này có nghĩa nó đã bị ném vào
trong khu vực không gian xếp hạng đặc biệt hàng đầu trong Trật Tự Thần Giáo.
"Thiếu gia, tiểu thư Loya sẽ thành công sao?"
"Sẽ, đừng quên Loya là Nguồn Gốc Tội Lỗi, dẫn dụ sự tham lam trong nội tâm
để từ đó điều khiển hành vi mục đích của kẻ khác, vốn là thiên phú của Loya."
"Vậy ta tin tưởng tiểu thư Loya nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của thiếu
gia."
"Không phải mệnh lệnh, là xin giúp đỡ, Alfred, một người hầu duy nhất mà ta
vi phạm quy tắc chỉ có ngươi."
"Ngài có thể nói như vậy là vinh hạnh của ta."
"Nhớ kỹ, giữ bí mật chuyện này với Pall."
"Ngài là muốn cho Pall một niềm vui bất ngờ?"
"Không, giải phẫu dù sao cũng có nguy cơ." Karen dựng thẳng một ngón tay lên
đặt ở trước môi, "Chỉ cần không có chính miệng nói cho Pall biết, ta sẽ có cơ
hội để đổi ý."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Tốt, thu dọn đồ đạc, nghỉ phép kết thúc, chúng ta cần phải trở về, ta đi chào
tạm biệt."
Lúc này Muri mở miệng hỏi: "Bộ trưởng, ngài không phải nói với Thần tử
Marvalho rằng ngày mai ngài mới trở về sao?"
"Cậu nghe lầm, Muri, ý của ta là ngày mai ta mới đi gặp hắn."
Karen đến phòng ngủ trong lâu đài cổ, Eunice đang cùng với Ophelia vẽ một
bản thiết kế.
Sau khi nghe được tiếng bước chân, Eunice đang cầm thước và bút trong tay,
xoay người lại: "Bây giờ em đi căn dặn phòng bếp tranh thủ thời gian chuẩn bị
bữa tối còn kịp không?"
"Có lẽ cũng không còn kịp rồi, mà bây giờ đến lúc dùng bữa tối, còn lâu lắm."
Karen mỉm cười nói, "Làm sao em biết bây giờ anh muốn đi?"
Eunice trả lời: "Là tiếng bước chân của anh nói cho em biết."
Karen bước đến trước, ôm Eunice, hôn lên trán cô một cái, nói: "Thật có lỗi,
mỗi lần đều vội vàng mà đi, nhưng mà lần sau anh sẽ về sớm một chút."
"Thật ra thì tốt nhất đừng quay trở về sớm như vậy?"
"Em có biết một người đàn ông khi nghe được vị hôn thê của mình nói lời này ở
trước mặt mình thì trong lòng sẽ bị tổn thương dường nào không?"
"Bởi vì em lo lắng mình không kịp thiết kế ra đủ sản phẩm mới."
"Ha ha, cái này không thành vấn đề, vẻ đẹp thật sự là ở trong nội tại, mà không
phải thứ trang trí bên ngoài."
Ophelia đứng ở bên cạnh tin rằng, mình chắc chắn nghe không hiểu một vài thứ.
"Đúng rồi, công chúa điện hạ có muốn cùng trở về với ta không?"
"Bộ môn của ta còn chưa thành lập xong, ta muốn ở lại chỗ này chờ thông báo,
Bộ trưởng Karen sẽ không để ý chứ?"
"Đương nhiên sẽ không, ta thật vui khi trông thấy hai người có thể cùng nhau
làm chuyện mà cả hai cùng thích."
Karen quay người rời đi.
Ophelia hỏi Eunice: "Cô không theo tiễn sao?"
"Ta sẽ." Eunice đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, vừa lúc trông thấy Karen ở
phía dưới vừa bước ra khỏi lâu đài cổ, anh ngẩng đầu, cũng nhìn thấy cô, trên
mặt nở nụ cười ấm áp mà phất phất tay.
Ophelia hỏi: "Đây là sự biểu đạt hàm súc sao?"
"Không, đây là cách sống chung mà cả hai đều cảm thấy thoải mái."
"Sống chung? Cho nên, đây chính thứ mà cô xem là tình yêu?"
Công chúa điện hạ từ nhỏ đã nghe chuyện kể về tình yêu của Bernard trên đảo
Ám Nguyệt mà lớn lên hiển nhiên không thể nào hiểu được loại hình thức
chung sống này, đây cũng không phải bộ dáng của tình yêu trong nhận thức của
cô.
Trong nhận thức của Ophelia, tình yêu hẳn là giống như hai con chim nhỏ líu
ríu rúc vào với nhau, là nhiệt huyết, không bị cản trở, cho dù dính nhau đến thế
nào cũng không đủ, mà không phải là bình thản giống như một ly nước, lúc
uống còn cần thêm nước đá.
"Trước lúc ta gặp được Karen, ta đã biết ta sẽ đính hôn với anh ấy, anh ấy cũng
biết, cho nên hai chúng ta có thể nói là phải nắm chặt thời gian hẹn hò mấy lần
trước khi kết hôn.
Ta cũng không có trải qua đoạn tình cảm thứ hai, cho nên ta không cách nào
phán đoán, thứ mà ta đang đối mặt bây giờ có phải là tình yêu hay không.
Nhưng ta cực kỳ thích cảm giác ở cùng một chỗ với anh ấy, cô có biết loại cảm
giác này mạnh mẽ nhất là vào lúc nào không?
Đó là lúc anh ấy cần ta, ta cũng sẽ trở nên vô cùng cần anh ấy."
"Ta vẫn không hoàn toàn hiểu được lời cô nói, nhưng có lẽ đã hiểu rõ được một
chút, phải chăng đây chính là nguyên nhân mà anh ta lựa chọn cô."
Eunice nhìn xem Ophelia lộ ra ý cười, nói: "Công chúa điện hạ, nguyên nhân
chân chính, chỉ là ta quen biết anh ấy sớm hơn cô một chút mà thôi."
"Cô là đang an ủi ta, ta biết. Bởi vì nếu như là thật sự yêu thích hay là chân ái,
còn cần phải quan tâm thứ tự đến trước hay sau sao?"
Eunice cầm cây thước cúi người vừa tiếp tục kẻ một đường trên bàn thiết kế vừa
nói:
"Tình yêu không cần, nhưng hôn nhân cần."
Ophelia đi đến bên cạnh Eunice, đưa tay nhẹ nhàng vung một lọn tóc của mình
lên, hỏi: "Đây là cái nhìn của cô?"
"Là của Karen."
"Ừm, quả thật là của anh ta, xem xét chuyện hôn nhân theo một cách bảo thủ và
khắc nghiệt."
Eunice đứng người lên, nhẹ nhàng chu mỏ một cái, cái biểu cảm này, để
Ophelia cũng cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu.
Thật ra càng tiếp xúc với Eunice, thì càng cảm thấy trách không được cô gái
này có thể trở thành người mà Karen lựa chọn, cô điềm tĩnh, ôn nhu, hiền hòa,
mà lại, cô còn rất xinh đẹp.
"Công chúa điện hạ, cô có tin không, thật ra trong lòng ta không phải cực kỳ
phản cảm về tình cảm của cô dành cho Karen."
"Có.... ý gì?"
Ophelia mở to hai mắt nhìn, cô không thể tin được cô gái trước mặt sẽ nói ra lời
như thế.
"Đây là lời thật lòng của ta, bởi vì ta cảm thấy nếu như ngày nào đó ta nhìn thấy
Karen và cô cùng ôm nhau ngồi ở trên ghế sa lon, có lẽ ta cũng sẽ không cảm
thấy tức giận."
Ophelia đi đến sau lưng Eunice, một tay lấy ôm ngang cô gái mặc váy dài trắng
trước mặt, cười mắng:
"Đáng chết, cô là bởi vì biết cảnh tượng này không có khả năng phát sinh, cho
nên cô là đang khoe khoang cảm giác an toàn đối với hôn nhân của mình cho ta
thấy sao!"
Nói xong, Ophelia bắt đầu cù lét Eunice.
"Ha ha ha... Đừng... Nhột..."
"Ai bảo cô kích thích ta, cô còn trêu chọc ta nữa không!"
Hai cô gái cùng nhau trêu đùa, tóc có chút tán loạn, giống như là bạn bè thân
thiết với nhau từ lâu, tràn ngập không khí của tuổi thanh xuân.
Đúng vậy, thật ra bọn họ đều còn rất trẻ.