Thằng nhóc này cũng đã chuẩn bị lời để bịt miệng mình trước.
Karen nói ra nguyên nhân thật sự: "Ông bà của cậu rất chiếu cố ta, ta không hi
vọng cậu xảy ra chuyện, để ông bà của cậu đau lòng."
Richard giơ hai tay lên, sau đó dùng một loại ánh mắt không thể nào hiểu được
nhìn Karen, hô:
"Đây quả thật là quá hoang đường, Karen, anh nghe thử lời mình vừa nói xem!"
"Ừm?"
Tay của Richard chỉ mình rất tức tối hô nói: "Chỉ có Richard. Guman ta có ông
bà, những người tình nguyện khác chả lẽ đều mồ côi sao!"
Nhưng vấn đề là, nhà Guman chỉ có một đứa cháu trai, nếu là dẫn Richard cùng
đi, cháu trai và cháu ngoại cùng gặp chuyện ngoài ý muốn mà không còn vậy
thì Deron và bà ngoại có lập tức nổi điên hay không?
Bọn họ đã vì Thần Giáo hi sinh một đứa con gái vô cùng ưu tú, không thể nào
tiếp tục hi sinh thêm hai đứa cháu trai, cho dù là nhổ lông dẹ, cũng không nên
bắt lấy một con mà nhổ mãi.
Nhưng những lời này, Karen lại không thể nói thẳng cho Richard.
"Karen, ta là một tín đồ Trật Tự, gặp được chuyện như vậy, ta vốn là phải đứng
lên."
"Vậy người khác cũng có cơ hội giống như cậu."
"Trước hết không đề cập tới thân phận tín đồ, chỉ là vì quan hệ giữa ta và anh,
anh có biết ta vì cái gì cố gắng như vậy sao, mặc dù thiên phú của ta cũng
không cao...."
Trong đám thần quan bình thường, thì thiên phú của cậu cũng không tệ.
"Nguyên nhân mà ta cố gắng chính là vì ta không muốn tiếp tục ở phía sau làm
gánh nặng, ta muốn giúp đến anh làm cái gì đó, cho nên dù là lúc bị cha ta đánh,
ta cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, chỉ cần năng lực của Jerry có thể
được phát triển thêm một bậc thì ta có thể có càng nhiều cơ hội để giúp cho anh,
Karen.
Karen, anh biết không, trong mắt ta, anh giống như là anh trai của ta vậy, ta có
thể cảm giác được từ trước cho tới nay anh chăm sóc và dìu dắt cho ta, ta rất
hưởng thụ loại cảm giác này, thật đấy.
Nhưng nếu gặp chuyện giống như bây giờ mà anh không để ta đi cùng thì ta sẽ
có cảm giác bị phản bội.
Karen, nếu như là đi cửa hàng điểm tâm anh không dẫn ta theo thì cũng không
sao, nhưng anh lần này là đi chịu chết, chịu chết cũng không mang ta theo, cái
này thật sự là không xem ta như anh em!"
"Cậu rốt cuộc đang nói bậy bạ gì thế, Richard."
"Karen, anh không mang ta đi theo, có thể, ta thả Jerry ra, anh mang Jerry đi,
Jerry có thể giúp anh."
"Jerry sợ ta, cậu hẳn phải biết."
"Vậy để Jerry ở trên người Ventura, Muri, Philomena hoặc bất cứ người nào
khác."
"Cậu có biết bây giờ nếu như cậu và Jerry tách nhau ra, sẽ có hậu quả như thế
nào không?"
"Ta biết, sinh mệnh của ta và Jerry sẽ cùng suy thoái, ta sẽ già đi, từ thanh niên
biến thành một ông lão, Jerry bởi vậy mà mất đi con đường tiến hóa, thậm chí
sẽ thoái hóa, bởi vì chúng ta đã khóa lại rất chặt chẽ với nhau."
"Cậu biết vậy thì tốt."
"Nhưng ta không có vấn đề, ta kiên trì làm như vậy."
"Cậu là đang uy hiếp ta sao, Richard?"
"Ta không dám uy hiếp anh, ta chỉ là để cho anh biết, ta sẽ làm như vậy!"
"Vậy bây giờ cậu có thể đi về trưng cầu ý kiến của ông bà nội cậu."
"Ta đã trưởng thành, ta có thể tự mình làm chủ."
"Uy hiếp của cậu không có tác dụng với ta, bây giờ cho dù cậu tách Jerry ra
ngoài, ta sẽ lập tức nhấc chân giẫm chết Jerry ở trên tấm thảm này.
Nhưng nếu như cậu có thể được ông bà nội mình cho phép, để ông nội của cậu
tự mình gọi điện thoại cho ta, ta sẽ đồng ý điền tên của cậu vào."
"Tốt, là anh nói, ông nội ta là một tín đồ trung thành Trật Tự, ông ấy sẽ không
nỡ đứa cháu như ta, nhưng ta tin tưởng ta nhất định có thể thuyết phục ông ấy."
Ngoan, lúc cậu thuyết phục ông nội, bà nội của cậu sẽ cầm gậy đập cậu bất tỉnh
rồi cột vào cột nhà.
À... Karen bỗng nhiên ý thức được một chuyện, đó là sau khi mình vào cao ốc
giáo vụ cũng không cần phải ra ngoài, anh lo rằng bà ngoại sẽ bởi vì mình lúc
trước trả lời qua loa, trực tiếp bất thình lình xuất hiện từ nơi nào đó để đánh
mình bất tỉnh rồi được hưởng đãi ngộ tương tự.
Bà ngoại bị ép buộc đến mức nóng nảy... Thật sự chuyện gì đều có thể làm
được, bà ấy thậm chí có thể đơn đấu với Người Bảo Vệ của đại khu.
"Anh đợi tin của ta, Karen, rất nhanh thôi!"
Richard xông ra cửa.
Karen vừa yên tĩnh lại, cửa lại bị đẩy ra, lần này đứng ngoài cửa, là Memphis,
cũng chính là cậu Eisen.
"Ta cùng trở về với Richard, nó vừa mới cầm chìa khóa xe vội vàng trở về."
"Ừm."
Eisen không chỉ là đứng ngoài cửa nhìn xem Karen ngồi ở bên trong, cực kỳ
bình tĩnh nói: "Điền cả tên của ta vào."
"Cậu..."
"Nếu cháu chết ở trong đó, chết cùng một kiểu với mẹ của mình, bệnh tình của
ta chắc chắn sẽ tái phát, mà lại sẽ còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều, cuộc
sống như vậy, sống không bằng chết."
Khác biệt với Richard lúc trước, lời này của Eisen, để Karen hoàn toàn không
cách nào phản bác.
"Cậu, ta sẽ an toàn ra ngoài, xin tin tưởng ta."
"Đây là tâm bệnh của ta, ta cảm thấy lần này là cơ hội mà Thần Trật Tự ban cho
ta để ta hoàn toàn khỏi bệnh;
Ở trong lòng ta đã đáp ứng với mẹ của cháu, sẽ không tiếc hết thảy để bảo vệ
cho cháu, chính là vì biết cháu là cháu của ta, ta mới có thể đi ra từ trong vũng
bùn lúc trước.
Lần này nếu cháu không cho ta đi cùng, ta lập tức sẽ bị cái vũng bùn khi trước
nuốt chửng, cháu có thể hiểu ý của ta sao?"
"Đã hiểu."
"Cho nên..."
"Ta sẽ điền thêm tên của cậu."
"Ừm."
Eisen nhận được đáp án mà mình hài lòng, quay người rời đi.
Chuyện này, cũng không cần trưng cầu ông ngoại bà ngoại đồng ý, mặc dù
Eisen là con của bọn họ, nhưng Karen rõ ràng, bọn họ chắc chắn không muốn
nhìn thấy con của mình quay trở lại bộ dạng trước kia mà lại còn nghiêm trọng
hơn.
Pall trêu chọc nói: "Có cần thông báo cho Duck không, dượng út của cậu, còn
có Lucie, chúng ta tặng cho nhà Guman một món quà lớn vì lòng trung thành?"
Karen hỏi ngược lại: "Rất buồn cười sao?"