Số 13 Phố Mink

Chương 2315

"Kít..."

Xe thắng gấp một cái, ngừng lại.

Richard mở cửa, xuống xe, phát hiện phía trước còn có một chiếc xe đang đỗ,

biển số xe trông quen mắt, chỉ là trên xe cũng không có ai.

Nhìn thoáng qua phía vườn hoa, đã lập tức nhìn thấy dượng út lúc này đang

ngồi hút thuốc.

Thẩm phán quan Duck... Không, hiện tại là Phán quyết quan Duck.

Trong sự kiện của Vực Thẳm Thần Giáo, thẩm phán quan Duck bởi vì nhờ có

Karen, không cần bị chia công nên được ban thưởng rất lớn, từ Thẩm phán quan

cấp thấp nhất trực tiếp lên tới Phán quyết quan.

Là con rể nhà Guman, mặc dù chức vị này vẫn còn là "Trèo cao" như cũ, nhưng

dù sao cũng tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.

Có điều là khi đến trước cửa nhà cha vợ, Duck vẫn giống như trước đây mà

ngồi trong vườn hoa để chuẩn bị tâm lý của mình trước.

Con người vào một số thời khắc không phải là không sửa được thói quen, mà là

có chút không nỡ bỏ qua một phần bản của mình trong quá khứ.

"Dượng út?"

"Ai, Richard à." Duck đứng người lên, vỗ vỗ cái mông, "Chào buổi sáng."

Bây giờ là rạng sáng, nói sáng sớm tốt lành cũng không phải sai, chỉ là có chút

không hài hòa.

"Dượng út, ngài đang có chuyện gì sao?"

"Ừm, ta tới tìm ông nội cháu, muốn nhờ ông ấy sắp xếp dùm ta một việc."

"Chuyện gì mà phải khẩn cấp như vậy, cần ngài đến vào lúc này, đúng rồi, ông

nội cháu ở nhà sao?"

"Ông ấy về nhà rồi, lúc trước ở cao ốc giáo vụ ta có nhìn thấy, bây giờ đang ở

trong nhà, chắc là đã thay ca, đồng thời hội nghị bên kia cũng đã kết thúc, cháu

lúc này cũng tan làm rồi nhỉ?"

"Không phải, ta cũng là trở về tìm ông nội việc."

"Chuyện gì?"

"Việc người tình nguyện, Karen phụ trách chọn lựa danh sách, anh ta không cho

ta báo danh, trừ phi ông nội gật đầu cho phép."

"A..." Duck sờ lên đầu.

"Dượng có muốn vào cùng cháu không?"

"Không được, không được, ta cảm thấy, chuyện của mình cũng không tính là gì

quan trọng, được rồi, ta cũng không đi vào quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi, cháu trở

về đi, ta đi trước."

"Dượng?"

"Ta thật không sao, về trước."

"Được rồi, dượng."

Phán quyết quan Duck ngồi vào trong xe, nhìn xem Richard đi vào nhà.

Thật ra, tối nay ông ấy tới đây cũng là vì đi cửa sau, hi vọng thông qua quan hệ

của cha vợ mình để ghi tên mình vào cái danh sách tình nguyện kia.

Chuyện này ông ta cũng chưa thương lượng với vợ mình là Lucie, chỉ là trong

đầu nóng lên thì đến, ngồi trong vườn hoa gió lạnh thế mà cũng không hạ được

nhiệt độ.

Vừa lập được công, thăng chức, cả người đang trong lúc phấn kích, tính tích cực

trên các phương diện cũng càng mạnh hơn.

Chỉ là sau khi nghe được Richard thế mà cũng là vì cái chuyện này, Duck rõ

ràng, mình không tham gia được.

Chắc chắn Richard sẽ bị cha mẹ vợ quạt cho một trận, ngăn lại, mà nếu mình đi

theo nó vào nói chuyện tương tự, sẽ chỉ để cho họ cảm thấy là mình khuyến

khích nó đi.

Nói về việc nhờ vả quan hệ để đi thì cũng không thể nào.

Cho nên, vẫn là về nhà đi, về nhà ngủ bù cho tốt, nói không chừng sau khi thức

giấc sẽ được chọn trúng thì sao?

...

Richard đi ra cửa trước, vừa lúc trông thấy ông nội Deron mình đang ngồi trong

phòng khách, trong tay bưng một bát canh do bà nội mình nấu.

Có thể thấy được, vẻ mặt của ông nội rất là mỏi mệt, nhưng mà sau khi nhìn

thấy đứa cháu trai là mình trở về, vẫn là chủ động mở miệng nói:

"Trở về rồi à."

"Ừm, đúng vậy, ông nội, cháu về rồi."

"Bà ơi, Richard về kìa, múc cho nó một bát đi, hôm nay chắc hẳn nó cũng đã

vất vả."

"Đúng vậy, đúng vậy, người nhà Guman của ông, đều là người bận bịu, trên đời

này mấy người là cực khổ nhất, cái Trật Tự Thần Giáo này mà không có người

nhà Guman mấy người thì chắc không vận hành nổi đâu nhỉ?"

Phu nhân Đường Lệ vừa mắng vừa bưng canh ra, đưa cho Richard.

"Haha, cảm ơn bà nội, canh do bà nội yêu quý nhất của cháu nấu, tay nghề của

bà, nếm một lần thì không quên được."

"Cái canh này là học được từ chỗ hầu gái của Karen, hôm nay lần thứ nhất nấu."

"A, là do cháu từng ăn ở nhà Karen từ trước rồi."

"Lão già, đứa cháu trai của ông đang muốn xin ông chuyện gì kìa."

"Ha ha, ta hiểu mà." Deron đặt bát canh xuống, giơ tay lên một cái: "Nói đi,

muốn xin ông nội chuyện gì?"

"Là chuyện này thưa ông nội, ông cũng biết về chuyện chọn người tình nguyện

đi xuống hang động phải không?"

"Ta biết."

"Ông nội ngài thấy thế nào?"

"Thân là tín đồ Trật Tự, phải thản nhiên đối mặt và chủ động chấp nhận."

"Đúng vậy, cho nên cháu muốn đi làm người tình nguyện."

Nghe nói như thế, mí mắt Deron nhảy một cái.

Phu nhân Đường Lệ đứng phía sau chiếc ghế sô pha mà Richard đang ngồi thì

sắc mặt trực tiếp lạnh xuống.

Deron mở miệng nói: "Danh sách, sẽ từ phía trên lựa chọn rồi an bài, ta nghĩ,

người báo danh chắc chắn rất nhiều, nếu như cháu muốn ta giúp dùng quan hệ

sắp xếp mà nói, vậy thì không chỉ không phù hợp quy củ, cũng không công

bằng với những người báo danh khác."

Chuyện ô nhiễm Thần tính, đối với vợ chồng Deron và Đường Lệ, là một điều

cấm kỵ.

Nếu như là những nhiệm vụ nguy hiểm khác, cháu mình đi, bọn họ sẽ không nói

gì, thân là thần quan Trật Tự, lại là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật, tính chất

công việc đã quyết định rằng thường xuyên gặp phải nguy hiểm là điều hiển

nhiên, nhưng tuyệt đối không bao gồm chuyện lần này.

Cho nên, Deron dùng lời khách sáo, định thoái khác lời thỉnh cầu của cháu.

Richard nghe vậy, lúc này mới gấp gáp, vội nói: "Thế nhưng như vậy là không

công bằng với cháu, Karen muốn tự mình dẫn đội, còn ghi danh của những

người bên cạnh, chỉ có mỗi tên cháu là không có ghi vào!"

"Karen có suy tính riêng của mình, không ghi danh cho cháu là bởi vì..."

Deron bỗng nhiên tạm ngừng.

Phu nhân Đường Lệ càng là trợn to hai mắt!

Cái gì, Karen muốn tự mình dẫn đội?

Richard hiểu lầm, nói tiếp: "Không phải là bởi vì cháu yếu, Karen nói là bởi vì

xem trên mặt mũi của hai người, cho nên mới không cho cháu ghi danh, anh ta

là đang làm việc tư, vi phạm quy tắc,..."
Bình Luận (0)
Comment