"Ầm!"
Richard còn chưa nói hết lời, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, cả người nằm nghiêng
trên ghế sa lon.
Ở phía sau cậu ta, người bà nội hiền hòa thu tay về.
Vừa mới nãy bà ấy đập một cái vào vị trí sau cổ Richard, vừa đủ để cậu ta hôn
mê.
Ngay sau đó, phu nhân Đường Lệ còn mở miệng nói với Richard trong trạng
thái hôn mê: "Con trùng nhỏ, ngươi mà dám kích thích nó tỉnh lại, ta sẽ móc
ngươi ra khỏi người nó để hầm canh!"
Jerry không dám động đậy, nhưng nó cực kỳ uất ức, đêm nay tại sao không phải
mình bị dọa đạp chết thì bị dọa đem đi hầm canh?
Nhưng nó rất rõ ràng, bất kể là Karen lúc trước hay là bà lão trước mặt, đều là
người mà nó và ký chủ của mình không thể trêu chọc.
Deron phát ra một tiếng thở dài, nói: "Ai, ta biết ngay mà."
Phu nhân Đường Lệ thì mở miệng nói: "Nó đã đồng ý với ta là sẽ không đi."
Deron nhắm chặt hai mắt.
Phu nhân Đường Lệ tiếp tục nói: "Ông bây giờ đi gọi điện thoại cho cháu ngoại
ông, nói không cho phép nó đi!"
Deron khoát tay áo, nói: "Chức vị của nó ngang cấp với ta, hai bên còn không
phải cùng một cái hệ thống, ta không có quyền lực để ra lệnh cho nó. Chưa kể
loại chuyện này, chỉ có thể ám chỉ, vốn không thể nào nói rõ ràng được."
"Lão già, ông có đi gọi cú điện thoại này hay là không?"
Hòn đá mài đao lâu năm khó gặp được một lần dám cự tuyệt mệnh lệnh này, lắc
đầu nói: "Ai, ta cũng không có mặt mũi để gọi cú điện thoại này."
"Tốt, ông không gọi thì ta gọi, ta muốn hỏi nó một chút, có phải nó đã quên mất
mẹ nó mất như thế nào hay không!"
...
"Alo."
"Karen, là bà."
"Bà ngoại, Richard ngủ rồi à?"
"Ngủ rồi, ngủ rất say."
"Vậy là tốt rồi, nó nên nghỉ ngơi tốt một chút."
"Karen, cháu cũng mệt mỏi rồi chứ?"
"Vừa chợp mắt một hồi, bây giờ cũng không buồn ngủ."
"Đây là số điện thoại nhà cháu."
"Đúng vậy, cháu đang chuẩn bị đến cao ốc giáo vụ."
"Bây giờ bà đi ra ngoài, hẳn là tới kịp để đưa bữa sáng cho cháu."
"Bà ngoại, cháu đã lớn, có thể tự chăm sóc cho mình, cháu vừa nãy đang chuẩn
bị nấu mì đấy."
"Cháu quên rằng vừa nãy cháu đồng ý với bà chuyện gì rồi sao?"
"Không quên."
"Cháu đã nói, cháu sẽ không đi, nói chuyện là không thể không giữ lời, nhất là
đối với người già."
"Đúng vậy, nói chuyện là không thể không giữ lời, lúc cháu trở thành thần bộc,
lúc nhận giấy chứng nhận trong cao ốc giáo vụ, cháu đã tuyên thệ với Trật Tự,
không thể nói chuyện không giữ lời. Thần Trật Tự cũng không phải là người có
thể lừa gạt."
"Cháu bớt nói với bà mấy lời này, Karen, cháu quên mẹ mình đã mất như thế
nào sao?"
"Không có."
"Vậy sao cháu còn dám đi!"
"Cháu dám."
Ở đầu dây điện thoại bên kia, âm thanh của Karen rất nhẹ nhàng.
"Bà là bà ngoại của cháu, bà phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cháu, là
người làm trưởng bối, một số thời điểm ta không thể không sử dụng một vài
biện pháp cấp tiến, cháu có thể hiểu chứ?"
"Bà ngoại..."
"Cháu nói đi, bà nghe, lúc bình thường cháu rất biết cách nói chuyện, bà cũng
thích nghe cháu nói chuyện nhất, lần này ngược lại bà muốn nghe xem cháu sẽ
thuyết phục bà như thế nào."
"Cháu không có ý định thuyết phục bà, bà ngoại."
"Xem ra là cháu hoàn toàn không có ý định nghe bà ngoại nói?"
Phu nhân Đường Lệ duỗi bàn tay ra, cái chày cán bột trong nhà bếp bay ra, nằm
trong tay.
Ông Deron ngồi trên ghế sa lon nhìn thấy cảnh này, mí mắt run rẩy.
"Bà ngoại, cháu sẽ còn sống trở về."
"Nói láo! Bà đã bởi vì chuyện tương tự mà mất đi mẹ của cháu, cháu cho rằng
nói lời này với bà còn có tác dụng sao?"
"Nếu như ông nội cháu ở chỗ này..."
"Nếu như ông nội cháu ở chỗ này, tốc độ của ông ấy chắc chắn sẽ nhanh hơn bà,
có lẽ bây giờ đã xuất hiện tại phía sau đập cháu một cái để cháu hôn mê, cũng
không cần giống như ta, đợi chút buông điện thoại xuống còn muốn chạy đua
với xe của cháu!
Bà đã mất đi con gái của mình, ông nội cháu, là chính mắt thấy tình trạng sau
cùng của bọn nó, cho nên, cháu cho rằng ông nội cháu sẽ đồng ý để cháu..."
"Ông ấy sẽ, bởi vì ông ấy là Dis."
"Cháu..."
"Cháu cũng thật hi vọng có thể giống như ông nội của mình, trên người cũng có
thể mang theo ánh sáng."
"Karen, cháu đã đủ ưu tú, trong mắt bà, Karen, cháu trai của bà cũng không
kém với Dis lúc còn trẻ, cháu cần thời gian..."
"Bà ngoại, thời gian của cháu bây giờ không còn nhiều lắm."
"Cái gì?"
"Bà ngoại, thời gian còn lại của cháu và ông nội, thật sự không còn nhiều lắm."
"Cháu..."
"Xin bà hãy hiểu cho cháu, bà ngoại."
Karen biết, mình không có cách nào dùng lòng trung thành đối với Trật Tự để
thuyết phục bà ngoại, những lời kia có tác dụng với Deron, nhưng không có bao
nhiêu hiệu lực với bà ngoại, bởi vì bà ngoại cũng không phải là người trong
Thần Giáo, cho nên chỉ có thể thông qua những phương thức khác để khuyên
giải.
Dù gì thì nếu bà ngoại thật sự muốn "Nổi điên", cũng để cho người khác rất đau
đầu.
"Karen, cho dù không còn nhiều thời gian lắm, cũng không phải là lý do để
cháu phải đi, có thể tắt điện thoại, bây giờ bà đi tìm cháu."
"Bà ngoại, cháu không phải Richard."
"Trong lòng bà, địa vị của cháu và Richard là như nhau."
Deron nghe nói như thế, yên lặng hít mũi một cái: Bà nội của Richard, lời này
bà nói ra mà trong lòng không cảm thấy đuối lý sao?
Nhưng mà nhìn nhìn Richard đang hôn mê, Deron cũng không cách nào phủ
nhận là kể từ sau khi biết thân phận thật của Karen, trong lòng ông ấy bây giờ
nhiều lúc đều nghĩ đến đứa cháu ngoại Karen này, dù là Karen không phải họ
Guman mà là họ Inmerais.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, Karen thật sự là quá mức ưu tú, ưu
tú đến nỗi vấn đề dòng họ đều chỉ là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn,
làm ông ngoại cũng có cảm xúc rất mạnh.
"Bà ngoại, ý của cháu là bà không thể dùng biện pháp đối với Richard để dùng
với cháu, để cho cháu bất tỉnh."
"Cháu có biết mình đang nói cái gì sao?"
"Cháu biết."
Nếu bà đến bắt cháu về, cháu sẽ phản kháng.
"Karen, cháu để cho bà ngoại thật sự rất tức giận."
"Rất xin lỗi, bà ngoại, cháu cần gánh lấy trách nhiệm thuộc về mình, cháu trai
của ngài, cánh đã cứng rồi."
Vẻ mặt của phu nhân Đường Lệ lập tức có chút không kìm được, lời này để bà
ấy vừa bực mình vừa buồn cười.
"Lạch cạch!"
Phu nhân Đường Lệ chủ động cúp điện thoại.
Deron hỏi: "Vậy thì..."
"Ông không có nghe thấy sao, nó nói cánh của nó cứng rồi, ta không giam giữ
được nó, bởi vì ta không có khả năng đi bẻ gãy cánh của nó."
Deron thở dài, nói: "Cái tật cố chấp này, cũng thật giống ta mà."
"Khục..."
Phu nhân Đường Lệ cứng họng, trừng mắt liếc chồng của mình.
Nhưng mà lần này bà ấy ngược lại cũng không châm chọc gì thêm, cũng không
mang Dis ra để đả kích Deron, dù gì thì khoảng thời gian này lão già cũng đã
thay đổi rất nhiều.
"Đã không đi ngăn cản, vậy thì chúc phúc đi." Deron đưa tay vuốt vuốt tóc của
mình, "Ta tin tưởng sự bồi dưỡng của Dis, ta càng tin tưởng cháu trai của mình,
bà à, nếu như lần này nó có thể còn sống mà ra ngoài, như vậy thông qua sự
kiện này..."
"Cái gì?"
"Nó có thể phá vỡ những hạn chế ở trên người nó trước đó."
"Ý của ông là?"
"Gaspol nếu như cũng thăng chức, như vậy Trưởng khu kế tiếp, rất có thể chính
là nó, một cái chiến sĩ vô cùng trung thành và có trách nhiệm với Trật Tự,
nguyện ý kính dâng tất cả...
Sẽ không có lý do gì có thể ngăn cản nó thăng chức, nó cũng rửa sạch tất cả
những thứ tiêu cực lúc trước trên người, có tư cách để những phái hệ ở trên thu
nạp thành đối tượng bồi dưỡng tương lai, thậm chí là... Người tiên phong.
Bởi vì, nó chịu đựng được sự thử thách thật sự."