Alfred đẩy Karen ngồi trên xe lăn tiến vào lâu đài cổ, đi tới phòng làm việc của
tộc trưởng.
"Chó ngu, chúng ta đi!" Kevin chở Pall đi vui chơi, đây là quá trình cần thiết
của Pall mỗi khi về nhà.
Connor nhìn xem bóng lưng của bọn nó, cô bé cũng muốn đi.
"Cùng đi chơi với họ đi." Karen nói.
"Thế nhưng mà ta cần bảo vệ cho ngươi." Connor nhớ rõ chức trách của mình.
"Không có việc gì, ở chỗ này, ta cực kỳ an toàn."
"An toàn sao?"
"Trước mắt là như vậy, đừng lo lắng, ngươi đi chơi đi, chờ đến lúc cần, ta sẽ để
người gọi ngươi tới."
"Được rồi."
Connor đuổi theo Kevin.
Philomena quay người, cũng dự định rời đi.
"Cô không cần đi."
"A, được rồi."
Alfred cúi người nói: "Thiếu gia, ta ra bên ngoài sắp xếp một chút."
"Ừm."
Alfred đi ra khỏi văn phòng, lúc này bên trong chỉ còn lại Karen và Philomena.
Chỉ chốc lát, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Karen ấn cái chuông trên bàn, cửa
mở ra, bà ngoại xuất hiện.
Bà ấy đứng ở ngoài cửa nhíu mày nhìn xem Philomena, hỏi: "Sao ngươi không
có chút cảnh giác nào thế?"
Philomena hồi đáp: "Bởi vì ta đã nhận ra khí tức của ngươi."
"Ba!"
Một cái dấu tay màu đỏ xuất hiện ở bên trên má trái Philomena, khóe miệng
cũng tràn ra máu tươi.
"Ngươi không biết khí tức là thứ rất dễ ngụy trang sao?"
Philomena không nói lời nào, chỉ là yên lặng dùng đầu lưỡi liếm vết máu đi.
"Một người có đầu óc ngu dốt là không cách nào trở thành một sát thủ hàng
đầu, đồng lý, hắn ta cũng không thể hoàn thành chức trách của một người bảo
vệ, không nói đến đi bảo vệ cho người khác, việc tự bảo vệ bản thân cũng đã là
rất khó rồi."
Karen yên lặng ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhìn xem bà ngoại mình răn dạy
thuộc hạ xem như mạnh nhất của mình.
Theo lý thuyết, người khác quản giáo học sinh, mình quả thật không thích hợp
mở miệng nói cái gì, nhưng Karen rất muốn nhắc nhở bà ngoại mình một chút,
hôm nay bà đánh cô ta một cái bàn tay, ngày sau rất có thể cô ta sẽ trả lại trên
người cháu nội ruột của bà đấy.
Nhưng nghĩ lại, tạm thời không đề cập tới những ưu điểm khác của Richard,
chịu đánh tuyệt đối là điểm mạnh của cậu ta, có lẽ vốn cũng không cần phải
nhắc nhở gì thêm.
Phu nhân Đường Lệ đưa tay, bắt lấy sau cổ Philomena, nhấc mặt đến trước mặt
mình, tiếp tục nhắc nhở:
"Cho nên, làm một đứa đần độn, lựa chọn thông minh nhất chính là nhớ kỹ mỗi
một câu nói, mỗi một kinh nghiệm của thầy mình dạy bảo, bất cứ thời điểm nào,
đều không cần phớt lờ, ngươi có hiểu không?"
"Đã hiểu."
Phu nhân Đường Lê xoay người, nhìn xem Karen, vẻ nghiêm túc trên mặt trong
nháy mắt hoán đổi thành hiền lành: "Karen thân yêu, cháu có biết trong khoảng
thời gian này, bà ngoại rốt cuộc lo lắng cho cháu dường nào không?"
"Để trưởng bối lo lắng, là khuyết điểm của tiểu bối chúng cháu."
Karen vừa làm đáp lại, một ngọn gió đã xuất hiện ở trước mặt Karen, bà ngoại
đã đứng ở gần, bà ấy giơ tay, đây là muốn tát cháu ngoại của mình một cái!
"Răng rắc!"
Philomena xuất hiện, ngăn ở trước người phu nhân Đường Lệ, Đao Ác Mộng
trong tay giơ lên.
Phu nhân Đường Lệ dừng động tác lại, nhìn xem Philomena rút đao về phía
mình, trầm giọng nói: "Ngươi nhất định phải dùng nó để chém ta?"
Philomena đáp lại nói: "Ta đã từng dùng nó để giết bà nội mình."
"Tốt, rất tốt." Phu nhân Đường Lệ thu tay về, "Ta không có ý định đánh nó, ta
chỉ là muốn hù dọa nó một chút, nó không nghe lời, nó đáng bị đánh."
Philomena thu hồi đao, trả lời: "Ta là muốn chém chết bà."
Karen nâng chung trà lên chén, uống một ngụm, chỉ có thể cảm khái ở trong
lòng rằng quan hệ thầy trò này quả thật rất hòa hợp.
Phu nhân Đường Lệ kéo ra một cái ghế, ngồi xuống trước mặt Karen, nói:
"Chuyện riêng của cháu, bà không hỏi, bà chỉ muốn biết, cháu bây giờ thế nào,
vấn đề ô nhiễm đã được giải quyết sao?"
"Giải quyết rồi, bà ngoại."
"Vậy là tốt rồi."
Phu nhân Đường Lệ nhìn xem tách trà trống không trên bàn, nhắc nhở: "Châm
trà."
Philomena không nhúc nhích.
Karen ho khan một tiếng, nói: "Châm trà cho bà ngoại ta."
Philomena trước hết đổ nước nóng vào trong tách, sau đó rải thêm lá trà lên
trên, bộ dạng này, giống như bỏ hành vào trên mặt nồi canh vừa nấu xong.
Phu nhân Đường Lệ vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Ta thật tò mò về sau
ngươi làm sao ở chung với người nhà của chồng mình."
Lập tức, bà ấy giống như là nghĩ đến cái gì, buông tách trà đang cầm xuống, có
chút hậm hực.
"Philomena, đi giúp ta dặn dò phòng bếp chuẩn bị một chút điểm tâm tới."
"Được rồi."
Chờ sau khi Philomena rời đi, phu nhân Đường Lệ cười nói: "Nó là người của
cháu, ta dạy dỗ nó ngay trước mặt cháu, ta còn tưởng rằng cháu sẽ đau lòng
đấy."
"Không tới lượt cháu."
"Nó và Richard thật sự …."
Karen lắc đầu: "Chuyện sau này, ai nào biết được, cháu cũng không hứng thú đi
làm loại chuyện tác hợp tình duyên này."
Nói xong, Karen giống như là nghĩ tới điều gì, buông tách trà xuống, cũng có
chút hậm hực.
Phu nhân Đường Lệ nói: "Ông nội của nó ngược lại là rất hài lòng với con bé
nhà Filsher này, ta thực sự đang hoài nghi mắt của lão già có phải đã bị mù hay
không."
"Hôm nay thời tiết rất tốt."
"Ha ha, cái đứa láu cá này, hôn sự của bản thân đã sớm xong xuôi nên không
nguyện ý giúp em trai mình thêm một chút à?"
"Hôn sự của cháu là do ông nội sắp xếp, hôn sự của Richard cũng nên do bà
ngoại sắp xếp."
"Lời của ta nói có tác dụng thì tốt rồi, cái nhà này, dù gì cũng là họ Guman, ta
chỉ là một người khác họ."
"Được rồi, ngày mai cháu sẽ gọi điện cho nhà Guman, yêu cầu đón bà ngoại đến
ở trong trang viên Ellen."
"A, ở nơi này bà thực sự cảm thấy rất phù hợp, bà cũng gặp vị hôn thê của cháu
rồi, ta cực kỳ thích tính cách của nó, quả thực giống tính cách của bà nội cháu
năm đó như đúc."
"Bà nội của cháu?"