Ý thức của Karen, từ sau lần xuống hang động kia, lần thứ nhất quay trở về tới
không gian linh hồn của mình.
Anh đi tới trước vũng nước kia, cúi đầu xuống, trông thấy bên trong vũng nước
phản chiếu ra không phải là cái bóng của mình, mà là một cái vòng tròn màu
đen, nó đang xoay tròn.
"Ha ha ha …"
Là tiếng cười sao?
Karen nhìn khắp bốn phía, bên trong linh hồn không gian trống rỗng, tiếng cười
kia rất rõ ràng, lại không cách nào biết được nó đến từ đâu.
Cái này thật ra không phải tiếng cười, mà là cảm xúc vui thích.
Nó đến từ chỗ sâu trong vũng nước, đến từ quy tắc trật tự.
Mặc dù không có một câu từ nào giao lưu, nhưng Karen đã hiểu ý nó.
Thợ săn từ từ nâng khẩu súng trong tay mình lên, bởi vì hắn phát hiện con mồi
mà mình muốn bắn giết, đem đến cho hắn một thứ khác.
Cơn nghiện đói không có biến mất, thật ra nó trở nên càng mạnh hơn.
Nhưng sự biến hóa trên cấp độ sinh mệnh, để nó cũng có "Mong muốn nguyên
thủy" càng cao cấp hơn.
Giống như là …ký sinh.
Nhưng rốt cuộc là cơn nghiện đói đang ký sinh mình, hay vẫn là mình, ký sinh
vào cơn nghiện đói?
Karen quỳ một gối xuống, muốn để cho mình quan sát cái vũng nước này càng
gần hơn.
Lần trước sau khi Thanh Tẩy thành công, trong cơ thể mình xuất hiện là cái ao
nước lớn, cái này cũng đã xây dựng cơ sở vững chắc cho nguồn năng lượng linh
tính vượt gấp mấy lần người bình thường sau này của mình.
Lần này mặc dù chỉ là một vũng nước nhỏ, nhưng dù chỉ là dùng ngón tay dính
vào một chút, cũng không phải thần quan bình thường có khả năng tiếp nhận.
Đột nhiên,
Karen phát hiện cái bóng bên trong vũng nước, mơ hồ như xuất hiện một bóng
người khác, cái người kia tựa như cũng đang quỳ một chân trên đất, đưa đầu lại
gần, quan sát tình huống trong vũng nước.
Loại cảm giác này … lại tới sao?
Karen không có ngẩng đầu nhìn phía đối diện mình, bởi vì anh rõ ràng, ở nơi
này không có người thứ hai, nhưng anh lại rất rõ ràng, "Cái người kia" là ai, hắn
là Thần Trật Tự đời trước.
Giống như là lúc ở trong hang động mình sắp bị bức tượng của cơn nghiện đói
nuốt chửng, trông thấy một người cũng đang quỳ xuống giống như mình.
Mình đã "Nhìn" vào ký ức của hắn càng lúc càng nhiều, cũng thông qua ngôn từ
ghi chép, lý niệm của Trật Tự Thần Giáo, càng ngày càng hiểu rõ hắn.
Sự đồng điệu này chỉ trong một vài thời khắc đặc biệt nào đó mới có thể xuất
hiện.
Giống như là nhà khảo cổ học khi phát hiện vân tay của thợ thủ công để lại trên
một mảnh sành sứ mấy nghìn năm tuổi, sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Khóe miệng Karen mỉm cười,
Lần này,
Ta đứng lên trước đây!
Karen lập tức đứng người lên, kết quả anh trông thấy cái bóng người mơ hồ
trong vũng nước kia cũng hành động giống như mình.
Giống như là ý nghĩ của đối phương cũng giống như mình.
"Ha ha ha." Karen nhịn không được mà bật cười, sự ăn ý này, để anh buồn cười.
Bên tai, tựa như cũng truyền tới tiếng cười như có như không, hắn cũng đang
cười.
Nhưng thời gian dần trôi qua, tiếng cười dần dần của Karen ngừng, ánh mắt của
anh dần dần trừng lớn, bởi vì anh cảm nhận được, đối với mình mà nói, đây là
một sự đồng điệu khi hậu nhân chạm vào vết tích của vị tiền nhân để lại ở kỷ
nguyên trước
Như vậy, đối với vị tiền nhân kia mà nói, có ý nghĩa thế nào?
Nếu tiếng cười cũng đều có thể đồng điệu với nhau, điều này nói rõ cái gì, nói
rõ hắn vào lúc đó, ánh mắt có thể vượt qua một thời gian của một kỷ nguyên để
"Nhìn thấy" mình bây giờ?
Karen bỗng nhiên nhớ lại lúc trên bàn tay của bức tượng nghiện đói khi ở hang
động, mình và hắn quỳ mặt đối mặt nhau qua tấm gương.
Cuối cùng, hắn bỗng nhiên đứng lên, rất nhẹ nhàng.
Là sự trùng hợp sao?
Là do lúc ấy hắn chịu đựng áp lực từ cơn nghiện đói rất lớn, vất vả lắm mới
đứng lên, kết quả còn cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm sao?
Hắn không có lý do để làm như vậy.
Nhưng nếu như hắn không phải tự trêu đùa bản thân mà nói, vậy có phải có
nghĩa rằng lúc đó hắn thật sự đang cố ý trêu đùa mình?
Karen miệng mở rộng,
Trong chốc lát, một cảm giác sợ hãi bao trùm anh.
Thần Vĩnh Hằng bởi vì truy tìm sức mạnh cấm kỵ của Thời Gian để rồi biến
mất, dẫn đến Phe Vĩnh Hằng do mình xây dựng bị Phe Ánh Sáng thay thế;
Ranedal, từng xúc phạm vào cấm kỵ, bị Thần Trật Tự trấn áp, mà hướng nghiên
cứu của Ranedal, cũng là Thời Gian;
Là bá chủ của kỷ nguyên trước, Thần Trật Tự chẳng lẽ sẽ không động lòng với
sức mạnh cấm kỵ của Thời Gian sao?
Cho nên,
Có khả năng rằng con đường Trật Tự mà mình đang đi, vị trí mà mình muốn
thay thế hắn, thay đổi giáo hội của hắn, mà tất cả những điều này đang được hắn
đang yên lặng quan sát…thông qua sự ngăn cách của một kỷ nguyên?
“Không tốt, tế đàn sắp hỏng rồi!"
Wilker phát ra tiếng kêu to.
Cậu ta phụ trách sự vận hành của tế đàn tiếp dẫn Thần khí, để đàn hạc của Nữ
Thần Mills có thể đưa sức mạnh đến, chế tạo ra đủ thánh thủy phẩm chất cao.
Vốn dĩ có vẻ đã sắp thất bại, quá trình Thanh Tẩy của Bộ trưởng cũng không
thành công.
Nhưng mà cái này cũng không để sự thần bí của Bộ trưởng giảm xuống, chỉ với
câu Thần dụ kia, cũng đủ để cho mọi người rung động.
Thế nhưng mà sau khi Neo bắt lấy hai tay của Bộ trưởng, ngay sau đó là bộ
trưởng đứng lên, Con Mắt Trật Tự phía trên cũng mở ra, trong khoảnh khắc, khí
tức thần thánh bốn phía xung quanh toàn bộ giống như phát điên mà bị Bộ
trưởng hấp thu.
Thậm chí, bằng mắt trần có thể thấy được một vòng xoáy đang hình thành mà
hút chúng vào