Đàn hạc của Nữ Thần Mills càng bắt đầu không ngừng gia tốc việc chế tạo
thánh thủy, thế nhưng mà sản lượng thấp hơn nhu cầu quá nhiều, thời gian dần
trôi qua, vòng xoáy biến mất, trở thành một bên hấp thụ bên còn lại … Không,
là một bên đang trực tiếp cướp đoạt.
Sức mạnh từ đàn hạc của Nữ Thần Mills, đang truyền thẳng vào trong người
Karen.
Một cảnh tượng này lại để cho tất cả mọi người ở đây đều rung động.
Bởi vì ở đây có rất nhiều người gia thế hiển hách, có thể nói là ngoại trừ
Ventura ra, gia thế đều không bình thường, mà Ventura ở trường học giáo hội
cũng được Hiệu trưởng quý trọng, lúc Thanh Tẩy thần bộc cũng được mời một
món Thánh khí không tệ để hỗ trợ, về phần bà nội của Philomena, nhà Benda
của Muri, nhà Đại chủ giáo của Leon và thầy của Wilker, bọn họ trong lúc
Thanh Tẩy, cũng sử dụng quy cách rất cao.
Nhưng so sánh với cảnh tượng bây giờ … thật sự chẳng đáng là bao!
Ngươi có từng thấy ai lúc Thanh Tẩy thần bộc gần như hút sạch khí tức thần
thánh do Thần khí tạo ra rồi tiếp tục hút khô Thần khí!!!
Đây là thần bộc sao?
Cảnh tượng quá mức như vậy, một khối lượng khí tức thần thánh phẩm chất
cao, chỉ là vì bồi dưỡng một … thần bộc?
Lúc này Neo đã thành công khống chế được nhân cách của mình, hắn khôi phục
lại, sau đó lui về sau mấy bước, bởi vì Karen trước mắt giống như là một con
yêu thú đang gào to đòi ăn, đang điên cuồng nuốt chửng, để hắn đều cảm thấy
có chút sợ hãi.
Ngay sau đó,
"Bốp!"
Neo tự tát mình một cái,
Mình hoán đổi nhân cách về sớm như vậy để làm gì, để cho mình tận mắt nhìn
thấy rồi ghen tỵ à!
Pall vẫn còn đang hôn mê, bị Connor ôm vào trong ngực, Connor nhìn xem
Karen lúc này, có chút không hiểu mà hỏi:
"Ngươi vì cái gì không uống thuốc đi?"
Cái tư thế như "nuốt chửng mọi thứ” này của Karen, để tiểu Connor như nhìn
thấy đồng loại, không phải nói rằng mình muốn trưởng thành phải ăn rất nhiều
thuốc men đắt đỏ sao?
Thế nhưng mà ngươi … hình như còn ăn nhiều hơn cả ta mà.
Connor cong miệng lên: "Về sau lúc ta uống thuốc cũng phải cho nhét vào trong
miệng của ngươi, như thế mới công bằng."
Kevin vừa trải qua cơn co giật đã dần dần tỉnh lại, đang chuẩn bị chỉnh lại hình
tượng của mình trước khí linh đàn hạc của Nữ Thần Mills, nhưng khi Karen mở
ra trạng thái “nuốt chửng” kia, Kevin lại bắt đầu run rẩy, bên trong mắt chó, toát
ra vẻ kinh hãi.
Rất nhiều người đều từng tưởng lầm Karen là Thần Trật Tự trước kia trở về, chỉ
có Kevin chưa hề lẫn lộn, có đôi khi nó quả thật bị một vài sự đặc thù giống với
Thần Trật Tự của Karen mà kích thích ký ức sợ hãi khi xưa, nhưng nó vẫn luôn
nhận thức rất rõ ràng, bọn họ, là hai người.
Hiện tại, nó không thể xác định, nó đã lẫn lộn, bởi vì hai bóng người, trong mắt
chó của nó, đang bắt đầu chồng lên nhau.
Nó bỗng nhiên nghĩ tới việc dời ổ chó ra xa phòng ngủ của Karen, nó không thể
chịu đựng được việc sau này mỗi ngày phải ở cùng một phòng ngủ với "Vị kia",
vậy thì cũng quá áp lực, gâu!
Trước đó, người kích động và lúng túng nhất là Alfred, hiện tại, người bình tĩnh
ưu nhã nhất, cũng là Alfred.
Hắn cầm lấy bút vẽ, bắt đầu vẽ tranh, cố hết sức chỉnh sửa lại hình tượng của
mình.
"Ai, ta phải kiểm điểm, phụng dưỡng bên người đấng vĩ đại, vào bất cứ lúc nào
ta đều cần phải duy trì lòng tin và sự bình tĩnh."
Alfred vẽ ra hình ảnh của thiếu gia mình trước, nhân vật thứ hai không phải
mình, mà là Neo.
Hắn rất muốn đặt tên cho bức tranh này “Ánh Sáng đánh thức Trật Tự”.
Nhưng lại cảm thấy lặp lại sự kiện kinh điển trên lịch sử có chút quá gượng gạo
và sáo rỗng;
Quan trọng nhất chính là, Ánh Sáng này không quá nghiêm chỉnh giống với
Ánh Sáng, Trật Tự ở đây thì là Tân Trật Tự càng thêm tiên tiến và thần thánh.
Cho nên, nên lấy cái tên thế nào đây?
Alfred cảm thấy, đêm nay lại bởi vì chuyện này mà suy tư đến mất ngủ.
Người Ghen ghét, kẻ rung động, người bị thương duy nhất chỉ còn lại khí linh
đàn hạc của Nữ Thần Mills.
Cô cảm thấy mình đang bị cướp đoạt, bị hút khô, cô cảm thấy mình giống như
là một giếng nước đang bị bơm nước lên, nhưng lượng nước bơm lên còn không
nhanh bằng tốc độ uống của đối phương, đối phương gần như đã lật tung miệng
giếng lên rồi nhảy vào.
Nhưng mà, đau đớn thì đau đớn, cô cũng không có đi ngăn cản, cô nguyện ý tận
tuỵ hết thảy, chuẩn bị xóa đi ký ức của mình về sự kiện này.
Bởi vì cô biết, hắn chính là "Anh Karen" trong miệng Loya, cái người đã hứa
hẹn tương lai sẽ dẫn bọn khí linh họ rời khỏi Không Gian Phong Ấn, quan trọng
nhất chính là khí tức trên người hắn …mặc dù bây giờ để cho mình không cảm
giác được gì;
Nhưng cô cảm thấy, mình hẳn nên làm gì đó cho con chó kia, con chó kia, đang
đứng ở bên cạnh hắn.
Rốt cục,
Trước một khắc lúc tế đàn hoàn toàn sụp đổi, quá trình nuốt chửng điên cuồng
này cũng dừng lại.
Wilker mệt mỏi co quắp mà quỳ gối xuống, mồ hôi đầm đìa:
"Thầy à, thật đáng tiếc, ngài không ở nơi này, không cách nào trông thấy học
sinh của mình vừa chứng kiến điều gì, nhưng xin ngài yên tâm, thầy à, ngài về
sau nhất định sẽ kiêu ngạo vì chọn ta làm học trò."
Khí linh hành lễ với Karen, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người, đưa tay xóa đi
ký ức hôm nay của mình, ngay lập tức, vẻ mặt trở nên khó hiểu nhìn quanh bốn
phía, hỏi: "Kết thúc rồi sao? Ta thật mệt mỏi, ta muốn ngủ đông."
"Kết thúc." Wilker trả lời, "Ngài có thể trở về."
"Được rồi."
Hư ảnh của đàn hạc bắt đầu bay lên cao, chui vào lỗ đen phía trên.
Đợi sau khi khí linh trở về, tế đàn đã sớm không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng
sụp đổ.
Karen đứng trong khu vực trung ương nhất, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn xung
quanh, sau đó cúi đầu xuống, nhìn vào bàn tay của mình