Karen ngồi ở trước gương, tự mình bôi thuốc lên vết thương trên trán, sau đó
tiến hành băng bó cẩn thận.
Thuật Trị Liệu cũng đã thử dùng, nhưng không có hiệu quả gì, dù sao cũng là
vết thương do ngón tay của Thần Ánh Sáng tạo ra, mang theo một sự ngang
ngược để người ta có chút bất đắc dĩ, tựa như chỉ có thể lành lại với tốc độ của
người bình thường.
Còn về cái gì mà vắc xin phòng bệnh cảm nhiễm uốn ván hay chó dại, Karen
cảm thấy mình không cần đi lo lắng mấy thứ này, xem như giữ lại một phần tôn
trọng đối với Thần Ánh Sáng.
“Kẹt kẹt......”
Connor ôm Pall đi ra từ trong phòng tắm, cô bé vừa giúp Pall tắm rửa.
Bản thân mình lúc ở trong khán thính phòng cũng đã mệt mỏi đến nỗi gần như
tê liệt, nhưng sau khi trở lại phòng, vẫn phải kiên trì tuân theo quy củ trước khi
lên giường nhất định phải tắm rửa.
Sau khi đặt Pall lên trên gối, Connor nằm ngủ ở cuối giường, đầu gối lên hai tay
của mình.
Ngủ ở cuối giường không phải do ai ép buộc, mà là cô bé lúc đi ngủ thích lăn
qua lăn lại, vừa lúc cuối giường nhiều khoảng trống, có thể để cho cô bé tự do
phát huy.
Karen đi vào phòng tắm, cố gắng để vết thương tránh nước mà tắm một lần,
thay một bộ đồ ngủ màu đen rồi bước ra.
Mặc dù anh đúng là đã dặn dò Alfred sẽ nghỉ ngơi một ngày, nhưng trên thực tế
bản thân anh cũng không mệt mỏi, hấp thu nhiều như vậy, tinh thần của anh bây
giờ có thể nói là vô cùng dồi dào.
Ngồi xuống sau bàn đọc sách, lật ra cuốn sách thuật pháp thật dày ở trên bàn,
mượn ánh sáng từ đèn bàn, Karen bắt đầu ôn tập thuật pháp Trật Tự.
Xem một lần là mấy tiếng đồng hồ.
Thật sự đã rất lâu không có nghiêm túc đọc sách thuật pháp như vậy, quả nhiên
tính thực dụng vẫn là động lực học tập tốt nhất.
Nhẹ nhàng sờ lên cổ, Karen cầm quyển bút ký ở trên bàn lên, lật ra, phía trên là
những thứ mình từng viết.
Mặc dù Neo biểu thị ra sự kinh ngạc đối với “thực lực thần bộc” của mình,
nhưng trên thực tế có một việc Karen không có nói cho Neo, không phải cố ý
giấu diếm, mà do chỉ là một loại cảm giác.
Mình vốn cho rằng làm lại từ đầu chính là thi lại bài kiểm tra đã từng làm, sau
khi biết trước đề bài, chuẩn bị càng đầy đủ thì sẽ có kết quả tốt hơn lúc trước.
Nhưng mà, sự thật hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình.
Ngươi chuẩn bị mặc dù đầy đủ hơn, nhưng cấp độ khó, thật ra đã được tăng lên
rất nhiều.
Giống như là một đám trẻ con trong xóm lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa, ngươi
biết kể chuyện, ngươi có một kỹ năng nào đó để đám bạn nhỏ kia hâm mộ
ngươi, khiến cho một cô bé sùng bái ngươi, nói với ngươi rằng sau khi lớn lên
muốn làm vợ của ngươi ;
Chờ đến sau khi lớn lên, ngươi chắc chắn nhận thức nhiều thứ hơn so với lúc trẻ
con, càng chững chạc và càng ưu tú hơn, nhưng cô bé kia cũng tương tự, sẽ
không giống như lúc nhỏ mà bởi vì ngươi kể chuyện hay hoặc là có chút tài vặt
mà nguyện ý đáp ứng làm vợ của ngươi.
Nhất là bây giờ, giai đoạn tiếp theo của thần bộc, là thần khải.
Cần phải có được sự gợi mở từ Thần.
Nhưng mà vấn đề là lần trước mình có thể có cơ hội đi giao đấu với “Thần Trật
Tự”, đi phê phán thần khải của hắn, dùng thực tiễn để tự mình chứng minh thần
khải của hắn là sai, lời chỉ dẫn của ngươi là một sự lừa dối;
Nhưng bây giờ, mình đã đứng ở trên con đường quy tắc Trật Tự, mặc dù mình
rất nhỏ bé, nhưng vị trí đã khác biệt.
Cho nên, thần khải… Chẳng phải là tự mình làm thần khải cho chính mình?
Sự nhận thức và lý giải giữa người ra đề và người làm bài về kiến thức, thường
thường có sự chênh lệch rất lớn.
Karen vốn có dự định, dứt khoát tiến hành thần bộc sau đó đến thần khải rồi lại
thần mục ở trang viên Ellen, dùng khoảng thời gian nghỉ một ngày ngắn ngủi
này, trực tiếp khôi phục lại Thẩm phán quan hoặc là dứt khoát trở lại cảnh giới
Phán quyết quan rồi mới ra ngoài;
Bây giờ xem ra việc này cũng không được thực tế.
Giai đoạn tiếp theo, mình sẽ trực tiếp mắc kẹt ở đây.
Karen dùng bút máy vẽ ngoáy lên trên bút ký một cái cây đại thụ, trên tàng cây
dày đặc những chấm nhỏ, những cái kia, đều là những người đang trèo lên cây;
Ngay sau đó, anh lại vẽ một mầm cây nhỏ bên cây cây đại thụ.
Kinh nghiệm trèo cây cho dù có phong phú, cũng không cần thiết trong phương
diện để cho một mầm cây nhỏ nhanh chóng phát triển cao lên.
Vẫn may là trên phương diện chiến đấu, hiện tại dựa vào cảnh giới “Thần bộc”
cũng có thể sánh vai với lúc trước khi mình xuống dưới hang động.
Karen khép lại bản bút ký, cả người dựa vào sau ghế, nhìn xem bầu trời đêm
phía ngoài cửa sổ, cái hướng kia, là Ruilan, cũng là hướng về nhà.
“Ông nội à, ông vì áp chế cảnh giới mà khổ cực như vậy, nếu như có thể mà nói,
hai ông cháu chúng ta có thể đổi cho nhau, ha ha.”
Karen bật cười, cười một hồi lại cảm thấy có chút cô đơn.
Yên lặng quay đầu, sau lưng, không có trông thấy hình ảnh của Dis.
Chuyện này chính bản thân Karen cũng rất nghi ngờ, đó là huyết mạch của gia
tộc Inmerais đến cùng có bị ô nhiễm Thần tính hòa tan hay không?
Theo lý thuyết, trong lúc ở dưới hang động, trong không gian linh hồn của mình
chỉ còn lại có bức tượng nghiện đói kia mà thôi.
Không, còn có cái này.
Karen mở tay ra, một cái lông vũ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thiên Mị vẫn còn, nhưng bây giờ nó cần thời gian ôn dưỡng mới có thể khôi
phục.
Cho nên, mình là dựa huyết mạch Alte của bà ngoại mà kích hoạt sức mạnh của
Thần Vĩnh Hằng, nhờ đó mà còn sống, như vậy huyết mạch của mình, hẳn là
cũng được giữ lại trên cơ thể mới này, bởi vậy, huyết mạch gia tộc Inmerais,
theo lý thuyết cũng hẳn là bị giữ lại.
Có lẽ là cũng cần ôn dưỡng một khoảng thời gian chăng?
Một số thời khắc, Karen không phải muốn dựa vào sức mạnh của hệ thống tín
ngưỡng gia tộc, mà là khi hư ảnh của ông nội đứng ở phía sau thì anh sẽ có một
loại cảm giác an toàn rất thoải mái dễ chịu.
Hít sâu, vừa thở dài ra một hơi, Karen đứng người lên, kéo màn cửa lên.
Ai,
Thật tốt,
Mặt trời ngày mai vẫn sẽ lên như mọi ngày.