Tỉnh lại sau giấc ngủ, Karen trong lúc dùng bữa nhận được một bức thư do
Alfred chuyển tới, thư là Neo viết, rất phù hợp phong cách của hắn, rất ngắn
gọn.
Ý của bức thư đó là nói lời tạm biệt, hắn muốn đi giải sầu một chút.
Alfred rất là cảm khái nói: “Thiếu gia, có lẽ trong thời gian ngắn, chúng ta là
không cách nào lại nhìn thấy Neo.”
Karen lơ đễnh ném bức thư lên trên bàn, vừa nhai miếng bít tết trong miệng vừa
nói: “Người khác nói ra đi giải sầu một chút thì ta sẽ cho rằng hắn muốn ra biển
đi xa, nếu là do Neo nói...... Ta cảm thấy hắn có thể là sẽ đến sàn giao dịch cổ
phiếu trên chợ đen để thử làm lại từ đầu, sau đó lại leo lên sân thượng để hóng
gió.”
Nói xong, Karen uống một ngụm nước chanh:
“Ngươi đi hỏi Leon một chút, Neo có đến mượn phiếu điểm hay không.”
“Vâng, thuộc hạ biết.”
“Công việc bên kia chuẩn bị thế nào rồi?”
“Bẩm thiếu gia, đã chuẩn bị xong.”
“Vậy hội giao lưu học tập của ngươi thì sao?”
“Buổi sáng đã vừa tổ chức, tiến hành rất thành công, tất cả mọi người đều cảm
thấy vô cùng rung động với những gì xảy ra trong khán thính phòng hôm qua,
đó là Thân tích, quả thật còn có tác dụng hơn thuộc hạ giảng bài trong vòng một
năm.”
“Là vì sự thật chiến thắng tất cả ngôn ngữ.”
“Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ.”
“Chuẩn bị một chút đi, chờ một lúc ta sẽ đi thức tỉnh lão Saman và Bá Tước
Recar.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp để mọi người đến xem lễ.” Dừng một chút, Alfred
nói bổ sung, “Thuộc hạ cảm thấy điều này rất quan trọng.”
Bởi vì đây là đang chuẩn bị ban sinh mệnh lần thứ hai trước mặt bọn họ.
Karen nhẹ gật đầu, giống như là nghĩ đến việc gì, nói ra: “Ngươi sẽ giúp ta bố
trí một cái trận pháp triệu hồi, sau đó ta muốn liên hệ với Loya một chút.”
“Vâng, thiếu gia.”
Dùng xong cơm trưa, Karen chuẩn bị đến khán thính phòng, Pall ngáp dài nằm
trên đầu Connor, bây giờ cô còn đang mệt mỏi rã rời.
Karen đưa tay sờ sờ đầu của nó, nói ra: “Chắt chắt chắt chắt gái của cô bây giờ
không buồn ngủ, bây giờ lại đến phiên cô.”
Pall mở mắt nhìn Karen một chút, không nói chuyện.
“Ta sẽ dặn dò Alfred, tăng cấp bậc cà phê của cô lên.”
Hai cái lỗ tai mèo của Pall lúc này dựng lên, cái đuôi cũng bắt đầu lay động.
“Sau khi xong chuyện thức tỉnh trong khán thính phòng, liên hoan đêm nay, ta
tự mình xuống bếp, làm cá.”
“Ha ha meo.”
Pall ngẩng đầu, từ trên đầu Connor nhảy tới trên bờ vai Karen, bởi vì cơ thể quá
mức suy yếu, không có với tới, tuột xuống.
Karen đưa tay, kéo lại cái mông Pall, đặt nó lên trên bả vai.
“A, bé Karen của ta, mèo nhỏ yêu ngươi.”
Pall duỗi chân ra, ôm mặt Karen, cọ xát.
Karen cúi người, để Connor ôm Pall trở về.
“Đúng rồi, Kevin đâu, bắt đầu từ hôm qua đã không có nhìn thấy nó.”
“Con chó ngu à...... Chắc là dọn nhà.” Pall nhắm mắt lại một lần nữa, bắt đầu
ngủ gật.
Karen đi ra khỏi phòng ngủ, ở cuối hành lang, nhìn thấy ổ chó, con chó vàng
vốn đang nằm ở nơi đó ngủ trưa, nghe được tiếng bước chân, nghiêng người
sang, nhìn thấy Karen đứng ở cửa phòng ngủ, lúc này sợ đến nỗi giật mình, lập
tức đứng người lên từ bên trong ổ chó, đầu chó nghiêng về phía trước, chân sau
thẳng băng, cái đuôi lúc đầu vẫy lên sau đó lại nhanh chóng hạ thấp xuống.
“Gâu gâu gâu.”
“Ngươi sao thế?”
Kevin lắc đầu, lộ ra nụ cười thật thà.
Karen không tiếp tục trì hoãn, quay người xuống lầu.
Kevin lắc lắc người, nằm vào ổ chó một lần nữa, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Từ hôm qua sau khi Karen thành công Thanh Tẩy thành thần bộc, Ranedal, nhớ
lại cảm giác hoảng sợ khi bị Thần Trật Tự chi phối.
......
Trong khán thính phòng, giăng đèn kết hoa, đã không có vẻ trang nghiêm như
trước, tràn ngập sự ấm cúng của một bữa tiệc.
Một cái bánh gatô rất lớn được trưng bày ở khu vực trung tâm, bên cạnh có một
chiếc bàn dài, trên bàn có rượu và những món ăn khác.
Ở bên ngoài, thì có hai cái lều nhỏ, bên trong có để gương, giống như phòng thử
đồ của mấy cửa hàng bán quần áo, chỉ có điều là lớn hơn một chút.
Trong cái lều vải đầu tiên có treo hai bộ quần áo, một bộ là trang phục của hải
tặc, từ đồ bịt mắt cho đến đồng hồ bỏ túi, giày rồi dao găm...... Đầy đủ mọi thứ.
Một bộ khác thì là lễ phục của gia tộc Ellen, căn cứ theo tước vị của gia tộc
Ellen, rất hiển nhiên, đây là chuẩn bị sẵn cho Bá Tước Recar.
Trong cái lều vải còn lại cũng có treo hai bộ quần áo, một bộ là thần bào của
Pamirez Giáo, một bộ khác thì là quần áo của nhân viên quản lý nghĩa trang,
còn có thêm một cây chổi lớn, đây là chuẩn bị cho lão Saman.
Nhưng Karen còn để ý đến, dưới mặt bàn để bánh gatô, còn có hai bộ thần bào
Trật Tự đã xếp sẵn.
Màu sắc chủ đạo của thần bào Trật Tự vĩnh viễn là màu đen, căn cứ theo bộ
ngành và chức vị khác biệt mà ký hiệu trước ngực cũng khác nhau, mà trên
ngực của hai bộ thần bào này có thêu hình “Át bích.”
A.
Lúc này, đám người Ventura vốn đang hoàn thiện việc bố trí hiện trường sau khi
Karen đến thì cũng nhao nhao đi tới, trên người bọn họ tất nhiên cũng mặc thần
bào Trật Tự, nhưng trước ngực, đều có thêu hình Át bích.
Không nói đến những cái khác, quần áo hải tặc của Bá Tước Recar và thần bào
Pamirez Giáo của lão Saman, cũng không phải là việc có thể hoàn thành chuẩn
bị trong vòng một ngày, cho dù là sử dụng trận pháp dịch chuyển để đi mua,
cũng sẽ gặp phải vấn đề kích thước không vừa vặn.
Bá Tước Recar thì thân hình cao lớn, lão Saman dáng người có chút còng
xuống, nhưng quần áo chuẩn bị trước cho bọn họ, rõ ràng đã có sự tính toán về
kích thước.
Điều này có nghĩa Alfred đã sớm chuẩn bị tốt những thứ này, sau khi biết mình
có năng lực “Tiếp tục thức tỉnh”, hắn đã yên lặng bắt tay vào chuẩn bị, thậm chí
còn sớm hơn.
Nhưng chuẩn bị quần áo cũng là việc thứ yếu, sau khi hoàn thành việc thức tỉnh,
chỉ cần lão Saman và Bá Tước Recard “Hiểu chuyện”, bọn họ sẽ không lựa
chọn quần áo trong lều, mà hẳn là sẽ chủ động thay thần bào Trật Tự đặt dưới
chiếc bàn.
Đây là hình thức, nhưng vào lúc này, là cần hình thức để thể hiện thái độ.