Số 13 Phố Mink

Chương 2392

Bá Tước Recar nói ra: “Vậy thì chỉ đủ để đánh một trận.”

Karen nhìn về phía lão Saman, hỏi: “Còn về việc nghiên cứu và rèn đúc?”

Lão Saman nói ra: “Một tuần lễ, ta tự mình làm việc, nếu có người giúp đỡ còn

ta phụ trách chỉ đạo, có thể kéo dài nửa tháng.”

Karen nhẹ gật đầu, quả nhiên, trên phương diện thời gian còn có thể nâng cao

rất nhiều.

Lão Saman và Bá Tước Recar ngược lại cũng không có chút nào là không hài

lòng, bọn họ đơn giản là không cần thiết phải cảm thấy vậy, dù gì đến lúc chết

thì Karen sẽ bổ sung năng lượng cho bọn họ, trên lý luận mà nói, bọn họ là

người dựa vào thuốc đặc hiệu để duy trì sự sống, ít nhất là có thể sống lại, hơn

nữa còn có thể trải nghiệm cuộc sống không tệ chút nào.

Xem như Karen tạm thời có việc không tới được, bọn họ cũng không cần lo

lắng, trước hết cứ bò vào trong quan tài nằm chờ là được.

“Bá Tước, tạm thời phụ trách an toàn cho trang viên này.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Lão Saman, trước hết ông hãy làm quen với hoàn cảnh trận pháp ở nơi này, sau

đó nhìn xem có thể giúp mọi người tu bổ một ít đạo cụ hay không, hoặc là nếu

ông có ý nghĩ gì, cũng có thể tiến hành thực tiễn.”

“Đương nhiên, đây là việc mà ta phải làm.” Lão Saman lại nói, “Nhưng mà, ta

có một ý tưởng, ngài còn nhớ rõ cái tủ lạnh mà ta tặng cho ngài hay không?”

“Bây giờ còn đang để ở trong nhà ta.”

“Cái tủ lạnh kia có thể cải tạo một chút, kéo dài không gian một chút, bao gồm

cả khu vực này.” Lão Saman chỉ chỉ vào những chiếc quan tài ở bốn phía xung

quanh, “Thật ra từ lúc ban đầu khi thiết kế những cái quan tài này, ta đã dự đoán

đến một bước này, nhưng ta không ngờ tới có thể bắt tay áp dụng sớm đến thế.”

“Ý của ông là, biến nơi này thành một cái tủ lạnh khổng lồ?”

“Đúng vậy, ngài trước kia sử dụng nó như thế nào, có phải dùng để triệu hồi vũ

khí hay không?”

“Ừm, lúc trước trong phạm vi thành phố York, ta có thể dùng nó......” Karen lấy

ra một hạt châu trận pháp, “Dùng để triệu hồi vũ khí.”

“Vậy thì sau khi cải tạo xong, ngài có thể dùng nó để triệu hồi......” Lão Saman

cười cười, cố ý dừng lại một chút rồi nói ra đáp án, “Triệu hồi một cái quan tài.”

“Triệu hoán, quan tài?”

“Đúng vậy, không chỉ có một cái, có thể cùng triệu hồi mấy cái, đương nhiên,

tình huống cụ thể vẫn là phải xem xem ngài cần ai đến giúp đỡ.

Đến lúc đó, quan tài có thể trực tiếp được dịch chuyển đến, xuất hiện ở trước

mặt ngài, người ở bên trong cũng có thể để cho ngài phân công làm việc.

Trong phạm vi đại khu...... Nếu như ta có người trợ giúp, ta biết cái tủ lạnh kia

đã được người khác cải tạo, ngài có nói với ta, nếu như vị đại sư kia còn ở đó,

chúng ta cùng nhau liên thủ tốn một chút thời gian, có thể mở rộng phạm vi

dịch chuyển ra toàn bộ khu vực Wien.

Thật ra độ khó lớn nhất trong việc dịch chuyển đó là bảo vệ tính mạng của

người được dịch chuyển, chủ yếu là linh hồn, bởi vì dịch chuyển quá nhanh qua

không gian, linh hồn sẽ dễ bị phá hủy nhất.

Mà chúng ta, và những người sau này sẽ nằm trong quan tài, đều là người được

ngài thức tỉnh sau khi chết đi, dịch chuyển chúng ta cũng không có gì khác biệt

với dịch chuyển vũ khí của ngài, bởi vì chúng ta...... Không có linh hồn.”

“Vị đại sư kia vẫn còn ở đây, nó sẽ phối hợp công việc của ông, cụ thể thì để

Alfred đi phụ trách an bài, ông hãy bàn bạc với hắn.”

“Tốt.”

Dịch chuyển quan tài trong phạm vi Wien...... Karen uống một ngụm rượu, nếu

thật sự làm được việc này, chẳng phải là nói sau này ở trong phạm vi Wien, bên

người mình lúc nào cũng sẽ có 12 trợ thủ sao?

Mặc dù bây giờ tính cả dự bị thì số người nằm vào quan tài cũng chỉ có 4, còn

có 8 chỗ trống, nhưng về sau, chắc chắn là cần lấp đầy.

Bữa tiệc kết thúc, Karen quay trở về phòng đọc sách, rất nhanh đã nhận được

một cuộc điện thoại, bên đầu dây điện thoại kia là Bern.

“Karen, vết thương của ngươi đã khôi phục thế nào rồi? Ta biết dạo gần đây

ngươi đang áp dụng phương pháp trị liệu đặc biệt.”

“Hiệu quả vô cùng tốt.”

“Vô cùng tốt?” Tất hiển nhiên là với một lão thủ lĩnh đặc vụ như Bern cảm thấy

chuyện này có chút kỳ lạ.

“Đúng vậy, vô cùng tốt.” Karen không ngại để Bern cảm thấy kỳ lạ, có đôi khi

cố ý đề phòng còn không bằng hào phóng một chút.

“Như vậy, thì ngươi chắc chắn muốn tham gia Đoàn điều tra sao?”

“Đúng vậy, đã đến ngày rồi sao?”

“Thật ra là đi từng nhóm, nhóm đầu tiên nhóm thứ hai và nhóm thứ ba đã đến,

nhóm thứ tư cũng chính là một nhóm cuối cùng, cuối tuần này, cần phải đến đại

khu Dinger để tập hợp trước, ngươi có thể đến chỗ tập hợp sớm, ta nhớ là ngươi

còn phải đến đại học giáo hội để đi học, trước tiên có thể đi học một hôm, điền

giấy gia nhập vào cái câu lạc bộ kia.”

“Ta hiểu rồi.”

“Tình huống bên kia đang rất không tốt, Hoang Mạc đã khinh thường sự thẩm

thấu của chủ nghĩa giáo điều nguyên thủy của Sa Mạc đối với thế lực nội bộ,

ngay từ đầu nội chiến có vẻ rất thuận lợi, nhưng bây giờ, đã cảm giác sắp bị lật

ngược bàn lại, cho nên, kẻ thù trong nội bộ vĩnh viễn là kẻ thù khó đối phó nhất,

chúng ta cần phải rút kinh nghiệm, duy trì sự cảnh giác vào bất cứ lúc nào.”

“Ngài nói đúng.”

“Đến đại khu Dinger gặp ta, ta muốn xác nhận một chút về tình trạng cơ thể của

ngươi, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Ta không sợ ngài suy nghĩ nhiều.”

“Một Bộ trưởng có can đảm dẫn đội đi vào hang động ô nhiễm, ta cần suy nghĩ

nhiều làm gì đâu, ha ha.” Bern đổi chủ đề, “Ngược lại là vị kia, bây giờ cảm

thấy có chút chướng mắt rồi, nhưng cô ta là vợ của Thần tử, chúng ta không thể

làm cô ta quá khó xử.”

Hiển nhiên, Bern và Alfred suy nghĩ giống nhau.

Sau khi loại bỏ chướng ngại vật, tiếp theo nên nghĩ cách làm sao để trèo lên

trên.

“Chuyện này, xin ngài cứ giao cho ta.”

“Không có vấn đề, có gì cần hỗ trợ, đến lúc đó cứ nói thẳng.”

“Xin ngài yên tâm, ta sẽ không khách sáo với ngài.”

“Ha ha.”

Cúp điện thoại, Karen đứng người lên, đi ra khỏi phòng, vừa lúc trông thấy lão

Anderson đứng trước mặt Bá Tước Recar, giống như là một đứa bé đang bị

trưởng bối dạy dỗ.

Lần trước không có thời gian, lần này Bá Tước Recar phải giáo dục tộc trưởng

cho thật tốt
Bình Luận (0)
Comment