Lão Saman cầm lấy khăn mặt trên bàn, dự định lau mồ hôi cho Kevin trước,
Kevin né tránh, ra hiệu không thích.
"Haha."
Lão Saman tự lau mồ hôi cho mình, sau đó ở trong lòng cảm khái một tiếng:
Mình đời trước, sống còn không bằng một con chó.
Lập tức, ông ấy khẽ nhíu mày, mình rốt cuộc lại đang suy nghĩ gì đấy?
Mình đời trước, tư cách để so sánh với chó cũng không có!
Kevin nằm ở trên ghế, bắt đầu nghỉ ngơi.
Karen đã rời khỏi trang viên, bởi vì hành trình tiếp đó của Karen rất dầy đặc,
phải đi ra ngoài, cho nên lần này Pall và mình đều không trở về cùng, mà là ở
lại hỗ trợ quản lý sự vụ trong trang viên.
Mình cuối cùng có thể tạm thời thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Lão Saman yên lặng lấy ra cái tẩu, nhét thuốc vào, sau khi làm một hơi, nhìn
xem con chó vàng đang nằm, cười nói: "Thật ra, lúc đầu ta ở trước mặt Karen
cũng cực kiêu ngạo đấy!"
Karen lúc trước, còn phải đến nghĩa trang để nấu cơm cho mình.
Kevin ngoẹo cái đầu chó một chút, nhìn Lão Saman.
"Nhưng cái này cũng không hề ảnh đến việc lần này ta sửa lại tín ngưỡng, lật đổ
toàn bộ quá khứ."
Không ai có thể hoài nghi sự trung thành trước kia của Lão Saman đối với
Pamirez Giáo, nếu như không phải tín ngưỡng kiên định thì ông ấy cũng sẽ
không lựa chọn đi tự sát.
Lão Saman nhẹ nhàng gõ gõ cái tẩu, nói:
"Cuộc đời mới nếu có thể buông xuống thì buông xuống, có lẽ những người mà
ngươi đối mặt cũng không mới, nhưng thứ mà ngươi có là một bản thân mới."
Kevin nghe nói như thế, nâng chân chó sờ lên cái đầu trọc của mình, sau đó
duỗi chân ra về phía lão Saman.
Lão Saman lập tức buông cái tẩu ra, hai tay xoa xoa lên quần áo ở trên người,
sau đó nắm chặt chân của Kevin mà nhẹ nhàng lung lay lên xuống.
"Gâu."
"Ngài quá khen, ngài quá khen."
...
"Thiếu gia, trong số những lựa chọn cho chức vị Phó bộ trưởng Bộ hậu cần, có
một vị là do Gaspol đề cử."
Trên đường về thành phố York, Alfred vừa lái xe vừa nói.
"Có xung đột với người mà chúng ta sắp xếp phải không?"
"Đúng vậy, thuộc hạ dự định triệt hạ người do chúng ta sắp xếp, tạm thời không
xung đột cùng với cô ta."
Dù gì thì thiếu gia mình còn có một kế hoạch đang muốn triển khai.
Karen lắc đầu, nói: "Không rút lui, toàn lực đẩy người mà chúng ta sắp xếp lên
đi, hai ngày nữa ngươi thay ta tham gia hội nghị hội đồng Bộ trưởng, thông báo
trước một chút, đánh rớt người của cô ta trong hội nghị."
"Thiếu gia, chúng ta cần làm như thế này sao?"
"Không cần thiết nhượng bộ."
"Vâng, thiếu gia, ta đã hiểu; đúng rồi, thiếu gia, lần này hành trình mà ngài sắp
xếp là đến Đại khu Dinger để đi học hai ngày, sau đó vào ngày thứ ba tiến về
Đoàn điều tra để tập hợp sau đó xuất pháp đi Hoang Mạc Thần Giáo.
Lấy chức vị của ngài, lúc nhập học bên người có thể mang theo một quan hầu,
bên trong Đoàn điều tra, ngài có thể dẫn theo một quan hầu và một trợ lý. "
"Mang Richard và Philomena đi."
Richard là người phụ trách văn phòng tình báo của Karen, Philomena thì là có
thể làm bảo vệ.
Lúc này, Connor ngồi bên cạnh Karen ngẩng đầu hỏi: "Vậy ta thì sao?"
"Ngươi đương nhiên sẽ đi cùng ta, không có ngươi ở bên người, ta không có
lòng tin với an toàn của mình."
Connor hỏi: "Thế nhưng mà, không phải nói nhiều nhất chỉ có thể dẫn theo hai
người sao?"
"Ngươi không tính là người."
"Đúng rồi, tắm rửa nhiều quá, ta thiếu chút nữa là quên mất. "
Xe limousine lái vào tổng bộ.
Karen xuống xe, hôm nay, trên người anh không có quấn băng vải, cũng không
có mang mặt nạ, mà là dùng gương mặt bình thường mà đi vào tòa nhà.
Lần này trên danh nghĩa mượn dùng Thần khí là để trị liệu bản thân, hiện tại, có
thể nói cho mọi người hiệu quả trị liệu tốt đến dường nào.
Từ chỗ bãi đỗ xe, có thần quan nhìn thấy Karen, lập tức dừng bước lại hướng
mặt nhìn về phía này mà hành lễ.
Karen gật đầu ra hiệu với bọn họ.
Sau khi đi vào tòa nhà, cất bước ở bên trong đại sảnh, đám thần quan nhao nhao
hành lễ, tất cả thần quan vốn đang ở trong phòng làm việc cũng lập tức đi ra,
đứng ở hành lang mà hành lễ.
Karen nắm tay của Connor, đi đến cầu thang, nhận được sự "n cần thăm hỏi"
của cả tầng lầu.
Trước đó, thật ra Karen đã hoàn thành việc chỉnh hợp Đòn Roi Kỷ Luật của đại
khu, bất kể là sức ảnh hưởng cá nhân hay vẫn là cơ cấu quyền lực thực tế, đều
làm được cực hạn, địa động hành trình, xem như đối đầu thuật tiến hành một
trận thăng hoa.
Anh hùng, Karen làm; quan lại, Karen cũng làm.
Đây cũng là lực lượng để Karen có thể trực tiếp bác bỏ người mà Trưởng khu
đề cử, bởi vì anh quả thật có thực lực này.
Rất nhanh, thư ký của Trưởng khu chủ động đi tới: "Karen bộ trưởng, nghe nói
ngài trở về, Trưởng khu đang ở trong văn phòng chờ ngài."
"Được rồi."
Karen đi tới văn phòng Trưởng khu, Gaspol đang tự mình pha trà, trông thấy
Karen cứ như vậy mà bước vào, cô ta giang hai cánh tay, chủ động đi về phía
Karen:
"A, ta thật không nghĩ tới, cậu có thể khôi phục được tốt như vậy."
Karen cũng giang hai cánh tay ôm một cái ôm lễ phép với Trưởng khu, cất
giọng nói: "Ca ngợi Trật Tự."
"Ngồi."
"Được rồi."
"Xem ra bây giờ cậu hẳn là đã có thể quay lại làm việc."
"Đúng vậy, nhưng mà sau đó ta phải rời nhà, phải đến đại học giáo hội để học
chính thức hai ngày.”
"Đêm mai ta sẽ đi đại khu Dinger, đến lúc đó ta sẽ giúp cậu hẹn mọi người ra
gặp mặt ăn cơm, cậu thấy thế nào?"