Sau đó, Anderson nở nụ cười, sau khi bị tổ tiên mắng, ông ta cảm thấy mình lập
tức trẻ hơn rất nhiều....
"Ông về sau đừng có ra vẻ tổ tiên gì trước mặt Anderson nữa, nó làm đã rất tốt
rồi."
"Ta đang nói chuyện đứng đắn!"
"A, ông nghĩ Karen là cái loại người giống như ông à, ngủ với đủ loại phụ nữ
gieo giống khắp nơi sao? Recar, Karen nhà chúng ta không có cấp thấp như ông
tưởng tượng."
"Ta không dám tưởng tượng ngài ấy cấp thấp như thế, nhưng ngài ấy là đàn
ông, là một người đàn ông bình thường mà?"
"Ông cân nhắc lại cái câu nói này của mình đi."
"Phốc, chẳng lẽ không phải là một người đàn ông bình thường?" Judea cầm cái
bàn chải trong tay chen vào nói một câu, muốn làm cho bầu không khi sinh
động hơn.
"Bốp!"
Judea bị Bá Tước Recar quất bay ra ngoài, cả người đập vào trên vách tường, từ
từ trượt xuống, máu tươi chảy ròng, nhưng không chết.
"Còn dám bất kính với Karen, thì ngươi đi chết cho ta, bây giờ, cút ra ngoài cho
ta."
"Vâng, tổ tiên."
Judea kéo lấy cơ thể trọng thương, bò lên ra ngoài, để lại một vệt đỏ tươi trên
sàn nhà.
Bá tước Recar nhìn về phía Pall một lần nữa, nói: "Ngài ấy là Thần."
"Đúng vậy, cho nên, ông cảm thấy nhà Ellen chúng ta rốt cuộc có tư cách gì mà
khiến Thần để lại nhiều huyết mạch như vậy, ông không suy nghĩ rằng chúng ta
có xứng sao?"
Recar Bá tước không nói gì.
"Ông hẳn phải cảm thấy may mắn, may mắn rằng bây giờ Karen là tán đồng với
hôn ước với chắt chắt chắt chắt gái của chúng ta.”
Bá tước Recar nói bổ sung: "Nó là con cháu trực hệ của ta."
Ngài Bá tước từng đảm nhiệm chức tộc trưởng, giữa đường cũng không có bị
đứt đoạn, cho nên các tộc trưởng đời tiếp theo đều thuộc về trực hệ của hắn.
Pall không làm tộc trưởng, càng không để lại dòng dõi, cho nên chỉ có thể gọi là
chắt gái.
Bá tước Recar lại vỗ tay một cái, nhìn xem Pall, nói: "Ngươi cũng là mạch
chính, cho nên, ngươi cũng là trực hệ của ta."
"Cho nên, bây giờ chúng ta là đang thảo luận về gia phả sao?"
"Được rồi, ngươi nói tiếp."
"Có nhiều thứ, không phải của ông, cũng không cần hi vọng xa vời quá nhiều,
Karen nhà chúng ta không có xem ông là nô lệ là bởi vì tiêu chuẩn đạo đức của
cậu ấy cao, thế nhưng mà ông, tuyệt đối đừng đứng sai vị trí của mình.
Ông chưa từng nhìn thấy, xem như một vị Thần, đứng trước mặt Chủ Thần, địa
vị hèn mọn đến nỗi còn không bằng một con chó, cho nên, Recar, ông nghĩ ông
là cái gì?"
Nghe nói như thế, Recar không những không tức giận, ngược lại nở nụ cười:
"Ha ha ha, ta hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không điên gì mà
phạm mấy sai lần này, thủy thủ càng vững tay, càng hiểu được cách phục tùng
phối hợp sóng biển!"
"Có vài vị trí, không phải chiếm được thì sẽ vĩnh viễn thuộc về ông, ta là không
biết di thể của Thủy tổ Ellen trong gia tộc được bảo quản như thế nào, nếu như
năm xưa việc chống phân hủy được tiến hành tốt, bảo quan không tệ, trực tiếp
đào Thủy tổ lên rồi để ông đi vào trong góc mà hóng gió thôi, ha ha, ông có tư
cách đoạt vị trí với Thủy tổ sao?"
"Ta vừa nói rằng, ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, ngươi không thể nào
hiểu được địa vị của Karen trong lòng ta, người đưa cho ngươi sinh mệnh thứ
hai, đó là ân đức giống như cha mẹ."
"Rất xin lỗi, ta không cần phải đi tìm hiểu về kiểu tâm lý này. Tóm lại, ông yên
tâm làm tốt công việc của mình đi, trong cuộc sống, lúc nên khiêm tốn thì cố
gắng khiêm tốn một chút, giữ chút quy tắc, Karen nhà chúng ta thế nhưng là có
bệnh thích đạo đức sạch sẽ đấy.
Về phần hôn lễ chính thức, nhanh thôi, thời gian cũng khoảng một năm nữa, bởi
vì Karen hiện tại có chuyện quan trọng cần làm, tạm thời không có cách nào
bận tâm đến chuyện khác.
Chờ sau khi thành hôn chính thức, ông hẳn là sẽ có cơ hội ôm cháu trực hệ…. a,
không đúng, cháu họ Inmerais, không tính là trực hệ của ông."
Vua Hải Tặc mở tay ra, nhún vai, nói:
"Không quan trọng, ta có thể sửa họ theo Karen."
Pall liếc mắt nhìn hắn, quay người dự định rời đi, để lại câu nói tiếp theo:
"Tóm lại, ông cứ từ từ chờ, xem Eunice của chúng ta cố gắng."
Bá tước Recar nắm chặt nắm đấm, làm ra động tác cổ vũ, hô lên với Pall ở phía
trên xàn nhà:
"Ngươi cũng phải cố lên đấy!"
Pall dừng bước lại quay đầu lại, mắt mèo tức giận mà trừng Recar phía dưới.
Recar trừng mắt nhìn, không có chút gánh nặng trong lòng nào mà tiếp tục hô:
"Phải cố gắng lên nha, meo! "
Pall: "..."
…
"Cho nên, dựa theo mạch suy nghĩ đến, hẳn là từ chỗ này, đến đây, trở lại nơi
này, ý nghĩ này có thể thực hiện sao?”
"Vậy thì xuất phát từ chỗ này, chỗ này, rồi đến đây, lại rẽ vào đây, sẽ có mâu
thuẫn sao?"
"Vậy như thế này thì sao, ngươi nhìn xem, ta vẽ cho ngươi xem, cái này, cái
này, lại đến cái này, có được không?"
Bên trong phòng làm việc, Lão Saman cầm bút, đối mặt với một xấp bản vẽ
thiết kế thật dày mà tiến hành phân tích và hỏi thăm, ở trên cái ghế cao bên
cạnh, Kevin đeo cái kính gọng vàng đang ngồi ở đó.
Lão Saman xuất thân từ Pamirez giáo, là người trong nghề về phương diện kỹ
thuật rèn đúc không gian, trình độ của ông ta là không thể nghi ngờ, cho nên
mặc dù nghe không hiểu tiếng chó, Kevin cũng sẽ không phá lệ mà nói tiếng
người với ông ta, nhưng vẫn có thể thông qua phản ứng của Kevin mà có rất
nhiều thu hoạch.
Ông ta có năng lực thực tiễn, ngài chó này có kiến thức cao hơn, cũng xem như
là đã phối hợp ăn ý.
"Hô… cứ như vậy, vậy thì chọn phương án này đi, ổn định nhất."
Kevin gật đầu.