"Phế vật, phế vật, phế vật!"
Bá tước Recar nằm trong bồn tắm lớn, tay chỉ vào mặt lão Anderson đang đứng,
lớn tiếng lên án mạnh mẽ.
Lão Anderson cúi đầu, thắt tay, còng lưng, mặc cho nước bọt và nước tắm thỉnh
thoảng bay vào mặt, lau cũng không dám lau.
Người ta đều nói, đến lúc lớn tuổi có thể còn có trưởng bối để mắng mình, đó là
một niềm hạnh phúc.
Ừm, lão Anderson cảm thấy hạnh phúc của mình hơi nhiều, muốn tràn ra ngoài
rồi.
Lúc trước vị tổ tiên mèo đen kia tính tình cũng chỉ hơi kỳ lạ một chút, nhưng
khi hầu hạ cung phụng tốt, thì về sau cũng lười tốn nước miếng với mấy đứa
con cháu vô dụng này.
Lão Anderson cảm thấy, nguyên nhân có lẽ cũng là bởi vì tổ tiên mèo đen chưa
từng làm tộc trưởng.
Nhưng vị trước mắt này, đã từng là tộc trưởng nổi bật trong lịch sử của gia tộc,
nhân vật phong vân, sáng lập ra trang sử cướp biển vẻ vang của gia tộc, quan
niệm gia tộc của ông ấy càng mạnh hơn so với tổ tiên mèo đen.
"Khoảng cách với lần trước ta thức tỉnh, cũng gần một năm rồi đi, lúc đầu ta
nghĩ rằng là chờ đến lần này tỉnh dậy, không nói đến việc trông thấy một căn
phòng đầy trẻ con chạy quanh, cái này có lẽ không kịp, nhưng ít ra có thể trông
thấy cả một phòng đầy phụ nữ mang thai đi chứ!
Kết quả đây,
Kết quả đây,
Kết quả thì sao đây?
Anderson à, ngươi thật sự là một tên phế vật, một người cũng đều không có!"
"Bộp!"
Bàn tay vỗ xuống, nước tắm tóe lên, xối ướt cả người lão Anderson.
Phía sau, Judea đang cầm một cái bàn chải lớn mà kỳ lưng cho Bá tước Recar,
lúc này khóe miệng lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Judea là tạp chủng trong vương thất Wien, may mắn thế nào, đã thức tỉnh huyết
mạch của Bá tước Recar, càng được Bá Tước Recar chứng nhận trong lần đầu
tiên thức tỉnh.
Hiện tại, "Cha" của cô ta sống lại, Judea đương nhiên rất vui vẻ.
Mặc dù cha của cô ta vô cùng kính sợ Karen, nhưng Judea hiện tại đã không
còn dám có lòng phản nghịch gì với Karen, quốc vương Wien lúc đối mặt Karen
đều chỉ có thể đứng ở bên cạnh kéo đàn violon góp vui, càng đừng đề cập đến
tạp chủng như cô.
Ừm, cô sở dĩ bị gọi qua phục thị Bá tước tắm rửa, cũng là bởi vì Bá Tước Recar
nghe nói bên người Karen chỉ có một hầu gái phụ trách nấu cơm, hắn không
dám vượt hơn Karen trên mặt cấp bậc sinh hoạt, cho dù buổi sáng thì Karen đã
rời khỏi trang viên Ellen quay về thành phố York, hắn cũng không dám.
Theo lý thuyết, đã từng là Vua Hải Tặc nổi danh, càng xem Nữ vương Wien như
kỹ nữ cao cấp;
Cuộc sống riêng tư của hắn, có thể nói là rằng muốn thối nát bao nhiêu thì thối
nát bấy nhiêu, xem như bây giờ gọi mười hầu gái đến tắm rửa cho mình, tắm
rửa đồng thời không mặc gì và không đóng cửa phòng tắm, vậy là đã xem như
rất có "Kiềm chế" và cực kỳ "Hàm súc" rồi;
Nhưng bây giờ, lúc tắm rửa hắn đều chỉ có thể gọi "Hậu đại" của mình đến hiếu
thảo.
"Ta thấy có vẻ là ngươi không biết truyền thừa gia tộc quan trọng bao nhiêu, ta
thấy ngươi là hoàn toàn không hiểu rõ trách nhiệm của người tộc trưởng như
mình là cái gì!"
Lão Anderson tiếp tục cúi đầu tiếp nhận phê bình, đếm số giọt nước đang nhỏ
xuống từ dưới cằm của mình.
"Ha ha, ta không biết ông ở chỗ này nổi điên làm cái gì, là do nín ở trong quan
tài lâu quá nên nhiều áp lực sao, meo?"
Trên xà nhà, Pall dẫm từng bước chân mèo ưu nhã đi ra, nhìn cái bồn tắm lớn từ
phía trên xuống.
Bối phận của Bá tước Recar lớn hơn Pall, nhưng ở chỗ Pall thì bối phận không
có tác dụng gì, đã từng là thiên tài số một của gia tộc, ngay cả Thủy tổ Ellen, cô
đều thấy khinh thường, cảm thấy Thủy tổ năm xưa không đủ chăm chỉ và cố
gắng, kéo bước chân của mình.
Quan trọng nhất đó chính là, bây giờ bối phận gia tộc cũng không quan trọng,
quan hệ xa gần cùng Karen mới là tiêu chuẩn cần thiết để cân nhắc địa vị.
Ở phương diện này, ngay cả yêu tinh radio cũng không dám nói hơn được mình,
dù gì thì yêu tinh radio cũng không có khả năng ngủ chung một cái giường với
Karen.
Bá tước Recar ngẩng đầu, trừng mắt liếc Pall phía trên, hỏi: "Nó không hiểu
chuyện, ngay cả ngươi cũng không biết thúc giục à!"
Đứng trên lập trường gia tộc, việc để càng nhiều họ phụ nữ họ Ellen mang thai
con của Karen, đây là việc vô cùng quan trọng, bất kể là nhìn trên phương diện
địa vị gia tộc hay là sự phát triển của gia tộc, đây đều là phương thức hữu hiệu
nhất.
"A." Pall cười lạnh một tiếng, mắng "Rốt cuộc là cái tên ngu xuẩn nào trước đây
tiện tay kích hoạt huyết mạch cho Eunice, để vị hôn thê của Karen chuyện gì
cũng không thể làm mà ngủ mê mang hơn nửa năm đấy?"
Lúc này Bá tước Recar nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, bờ
môi cong lên, thiếu chút nữa đã muốn hát ra một điệu dân gian của cướp biển.
"Không có cái hành vi đầu óc bị úng nước của ông khi đó thì nói không chừng
hiện tại Eunice đã mang thai, bây giờ ông còn không thấy ngại mà ở đây mắng
Anderson, ông thật là rất có mặt mũi nhỉ!"
Bá tước Recar từ xưa đến nay cũng chưa từng bị chỉ mặt mà quở trách như vậy,
xem như lúc đối mặt với Karen thì hắn cực kỳ cung kính thậm chí hèn mọn,
nhưng Karen cũng luôn luôn đối đãi rất có lễ.
"Pall. Ellen, ngươi nói chuyện với trưởng bối của mình như thế đấy à!"
Pall tiếp tục mắng: "Nào tới đây, tính xem ai sống lâu hơn ai, thời gian ta sống
không chỉ gấp đôi ông đâu!
Bá tước Recar: "....."
"Bé Anderson."
"Có, thưa tổ tiên."
"Ngươi ra ngoài đi, nơi này không còn việc của ngươi."
"Vâng, tổ tiên."
Lão Anderson nghe theo lời dặn dò của Pall, lui ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa,
ông ấy mới dùng tay xoa xoa mặt mình, gãi gãi tóc còn ướt, sau đó lúc đi ra
ngoài, còn kìm lòng không đặng mà nhảy một cái, kém chút làm cây gậy chống
bị gẫy.