"Tên dễ nghe."
"Cũng đúng, tên của lớp học này nghe có cảm giác rất cao cấp."
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều học sinh đi vào phòng học, khác
nhau với đại học thế tục ở chỗ, trên người bọn họ cũng chỉ mặc thần bào, không
chỉ có là Trật Tự, còn có thần bào của những Thần Giáo khác, hẳn là du học
sinh hoặc là học sinh trao đổi.
Trật Tự Thần Giáo ỷ vào địa vị của mình, cực kỳ thích đi giúp những Thần Giáo
khác bồi dưỡng "Những người trẻ tuổi ưu tú", để bọn họ sau khi nhận được sự
giáo dục tốt hơn, trở về kiến thiết Thần Giáo của mình.
Những học sinh này sau khi đi vào thì động tác đều cực kỳ nhất trí, sách vở vừa
đặt xuống, gục xuống bàn bắt đầu ngủ bù.
Không bao lâu trong phòng học gần như đã ngồi đầy người, hoặc là nói, là đầy
người ngủ, ít có mấy cái đầu còn đang giơ lên.
Xem ra đây là một tiết học kết hợp ngủ.
Rốt cục, giáo viên tới, là một ông lão, tóc trắng, mang theo cặp kính rất dày,
cầm trong tay một quyển Ánh Sáng Trật Tự cũng rất dày, vừa tiến đến, nhìn
xem cả học sinh cả lớp ngủ say, ông ta còn cố ý nhẹ bước chân, cứ như đang sợ
quấy rầy đến các học sinh nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống phía sau bàn giáo viên, ông ta dùng ngón tay chấm chấm bờ
môi, mở quyển Ánh Sáng Trật Tự ra, dùng âm thanh cực kỳ êm ái nói:
"Hôm nay chúng ta tiếp tục bài giảng trước đó, Ánh Sáng Trật Tự. Chương Ánh
Sáng, trong tiết học trước chúng ta có nhắc đến sự khác nhau giữa Thần Trật Tự
và Thần Ánh Sáng, thể hiện ở trên ba phương diện…"
Âm thanh của ông ta rất rõ ràng, không đột ngột, nói như thế nào đây, có âm
thanh này thì càng dễ ngủ hơn.
Richard cũng đang buồn ngủ gật gù, tối hômqua cậu ta cùng Karen đến đây, bởi
vì chênh lệch múi giờ, thật ra cũng không ngủ được bao lâu, vốn có thể học theo
dáng vẻ của Karen ngồi thẳng lưng để nghe giảng, kết quả sau khi nghe vị giáo
sư này giảng bài, mí mắt của cậu ta càng ngày càng nặng, tiếp đó thì cũng nằm
xuống ngủ bù.
Số ít học sinh lúc đầu còn đang ngẩng đầu kia cũng vậy, cũng đi theo số đông
mà gục đầu xuống ngủ.
Karen cảm thấy thật sự là gặp phải việc đời, trong giọng của vị giáo sư này có
khả năng thôi miên tinh thần, là một giáo viên, thế mà cố ý "Đánh ngã" học sinh
trong lớp của mình.
Giảng một hồi, vị lão giáo sư đẩy đẩy kính, phát hiện trong góc có một học sinh
không có gục xuống, mà là ngồi ở kia ngước mắt nhìn xem mình, rất chân thành
nghe giảng, lúc này ông ta vẫy vẫy tay với Karen, cực kỳ hiền lành mà hỏi
thăm:
"Vị bạn học này, không thấy buồn ngủ sao?"
Karen lắc đầu.
"Người trẻ tuổi vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, ngủ không đủ cũng không tốt cho sự
phát triển của cơ thể, ngươi muốn ngủ thì ngủ đi, lớp này của ta chưa từng để
người nào rớt tín chỉ."
Karen vẫn lắc đầu.
Giáo sư thấy thế, chỉ đành phải nói: "Vậy nếu muốn nghe giảng, lên chỗ bục
giảng mà ngồi, ta sẽ giảng bài, chúng ta cố gắng đừng ảnh hưởng đến chất
lượng giấc ngủ của những bạn học khác."
Karen nhẹ gật đầu, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước bục giảng.
"Vị bạn học này, sao ta cảm giác cậu có chút quen mặt nhỉ?"
"Có sao?"
"Trong thoáng chốc không nhớ ra là đã gặp ở đâu."
"Có lẽ chúng ta đã từng gặp trong trường."
"Ừm, có lẽ vậy đi. Nào, ngồi ở đây."
"Tốt, cảm ơn thầy."
Karen cứ như vậy cùng ngối đối mặt với lão thầy giáo, vốn là một buổi giảng
bài trong giảng đường, không hiểu sao lại biến thành một buổi học một một.
Lão giáo sư vừa giảng bài vừa không ngừng lật qua lại trang sách trong tay, thật
ra nội dung mà ông ấy giảng cũng không phải là trên sách, lật sách giống như là
một tập quán.
Khoảng chừng mười phút đồng hồ trôi qua, lão giáo sư ngừng giảng bài, tò mò
nhìn Karen, hỏi: "Bạn học, ta nhìn thấy trán cậu đã đang đổ mồ hôi, chắc là
buồn ngủ rồi nhỉ, hay là cứ nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật tốt?"
Nói xong, lão giáo sư còn rất thân thiết mà lấy ra một cái khăn tay giúp Karen
xoa xoa mồ hôi trên trán, trách:
"Cậu nhìn mình xem, muốn ngủ thì ngủ, không cần chọi cứng, người trẻ tuổi,
thích ngủ không phải chuyện rất bình thường sao?"
"Cảm ơn thầy, ta cũng sắp không nhịn nổi."
"Cậu nhìn mình đi, tại sao phải chống lại cơn buồn ngủ làm gì?"
"Không phải buồn ngủ, thầy, nếu ngài lại tiếp tục thôi miên tinh thần, ta sẽ
không nhịn được mà tiến hành đáp trả lại đấy."
Lão giáo sư: "À..."
Sau đó ông ta nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: "Cháu gái của ta cũng dậy
rồi, ta phải về ký túc xá nấu cơm cho nó.
"Ngài có thể đi, không sao cả."
"Không, không được, ta không thể vi phạm phẩm hạnh của một người thầy như
mình."
"Ngài thật sự là một người thầy rất có trách nhiệm."
Lão giáo sư lấy từ trong túi ra một bộ răng giả, đặt trên bục giảng, răng giả bắt
đầu chuyển động, bên trong truyền ra tiếng giảng bài giống khi nãy.
"Như vậy đi, cậu theo ta về ký túc xá đi, chúng ta vừa đi vừa giảng."
"Còn có thể làm thế này?"
"Đương nhiên có thể, chỉ cần cậu nguyện ý nghe, ta chắc chắn sẽ giảng cho
cậu."
Lão giáo sư đứng dậy, ra hiệu Karen đi theo.
Karen thật là không có ngờ tới lớp học đầu tiên của mình, thế mà đụng phải loại
cục diện này, do dự một chút, vẫn đi theo.
Hai người đi ra khỏi khu phòng học, đi tới ký túc xá, trên đường đi, lão giáo sư
đúng là vừa đi vừa giảng, ông ta đúng là có trình độ, những thứ mà ông ta giảng
đều không có trong Ánh Sáng Trật Tự.
Nhất là khi ông ấy miêu tả về sự khác nhau giữa Thần Trật Tự và Thần Ánh
Sáng, sử dụng quan điểm không phù hợp với ý kiến số đông.
"Chuyện trong kỷ nguyên này là chuyện của Thần Giáo, nhưng chuyện phát
sinh ở giữa Thần linh, là chuyện của kỷ nguyên trước, rất nhiều nhà sử học đều
cảm thấy, Thần Ánh Sáng mất tích, Thần Trật Tự của chúng ta là người được lợi
lớn nhất, nhưng ta không cho rằng như vậy, ta cho rằng Thần Trật Tự của chúng
ta, là người không muốn nhìn thấy Thần Ánh Sáng mất tích nhất, mặc dù thời
điểm đó Thần Trật Tự đã rời khỏi phe Ánh Sáng, thậm chí đã dần dần tạo thành
phe đối lập.
Thậm chí, một loạt những hành động được xem là điên cuồng của Thần Trật Tự
chúng ta vào thời kỳ cuối kỷ nguyên trước, đương nhiên, những hành động này
trong góc nhìn của người trẻ tuổi các cậu thì là do nhiệt huyết bùng cháy, dù gì
thì Thần của chúng ta rất có tư thái của một vị bá chủ, ha ha.
Nhưng ta cảm thấy, từ những hành động của Thần cũng thể hiện ra một loại tâm
tình."
Lão giáo sư lấy chìa khoá, cắm vào khóa cửa, thật lâu cũng không vặn chìa
khóa, mà là hít sâu một hơi, lại từ từ phun ra, hỏi: "Cậu cảm thấy đó là gì?"
Karen đáp lời: "Cô độc."
Anh "Tận mắt" nhìn thấy, cảnh tượng Thần Trật Tự tay nâng Thanh Kiếm Hỗn
Mang, trên mũi kiếm là đầu của Thần Ánh Sáng, từng bước một bước xuống núi
Allamud, đây không phải là sự ồn ào náo động của người chiến thắng, cũng
không phải dũng sĩ khoe khoang chiến công của mình, càng không phải là sự
chờ mong đối với kỷ nguyên của hắn sau khi Ánh Sáng ngã xuống.
Lúc ấy mình còn không cách nào hình dung ra cái loại cảm giác này, dưới sự
miêu tả của lão giáo sư, Karen suy nghĩ rõ ràng, Thần Trật Tự ngay lúc đó, cảm
thấy vô cùng cô độc.
Bàn tay của lão giáo sư khẽ run lên, có chút khó tin mà nhìn xem Karen, sau đó
ông ta chẳng những không vặn chìa khóa, mà là rút chìa khoá ra, quay người
xuống lầu.
"Thầy, ngài không về nhà sao?"
"Đi, chúng ta trở về phòng học mà học cho tốt."
"Thế nhưng là còn cháu gái của ngài?"
"Nó ba mươi rồi, không đói chết được."