Cũng giống như lúc trước đi từ phòng học đến đây, lão giáo sư đi ở phía trước,
Karen đi theo ở bên cạnh, lúc lão giáo sư đang giảng, phần lớn thời điểm Karen
đều yên tĩnh lắng nghe.
Lúc giảng đến một chỗ nào đó, lão giáo sư sẽ cố ý làm nền một chút, dừng lại,
chờ đợi Karen nói tiếp hoặc là trả lời.
Mà Karen trả lời ngắn gọn, mỗi lần đều có thể đâm vào chỗ ngứa trong lòng của
lão giáo sư, để ống ấy ức chế không nổi mà hít sâu, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy
rất nhẹ.
Nhìn ra được, lão giáo sư thật sự cảm thấy dễ chịu.
Lịch sử học trong mắt rất nhiều người là vừa buồn tẻ lại cứng nhắc, nhưng trên
thực tế, nó rất sinh động, những người đương thời lúc hồi tưởng lịch sử thích
đem nó so sánh như là một "Dòng sông", như vậy rất nhiều nhà sử học làm
những chuyện như vậy giống như là đang bắt cá trong con sông này, không chỉ
phải biết con cá này vào giờ nào sẽ bơi qua đây, còn phải cẩn thận kiểm tra ghi
chép về mang cá, đuôi cá, thậm chí mỗi một mảnh vảy cá, đồng thời còn phải
biết rõ ràng nó bơi từ đâu tới và sẽ bơi về đâu.
Điểm khác biệt giữa những nhà sử học trong Giáo hội và những nhà sử học ở
thế tục đó là góc nhìn của bọn họ có thể lâu dài hơn, bởi vì khái niệm về "thời
đại văn minh" giữa hai bên có sự chênh lệch cực lớn.
Vị lão giáo sư này, thật sự có trình độ, mặc dù chỉ đơn giản là một bài giảng, mà
cũng không có soạn bài sẵn, nhưng trải qua lời giảng của ông ta, nguyên nhân
và biểu hiện về sự khác nhau giữa Thần Trật Tự và Thần Ánh Sáng có thể hiện
ra vô cùng tỉ mỉ.
Dẫn dắt bằng rất nhiều tư liệu lịch sử, đều là thần thoại tự thuật bản cũ của các
đại Thần Giáo, cũng có rất nhiều thứ là đến từ tư liệu của các Thần Giáo đã diệt
vong, thậm chí nửa đời trước ông ta còn từng tham dự vào rất nhiều công trình
khai quật di tích.
Trò chuyện một chút, hai người quay trở về phòng học, mọi người còn đang ngủ
rất ngon lành, lão giáo sư để Karen ngồi ở trước bục giảng, hai người tiếp tục
mặt đối mặt trò chuyện.
"Thật ra muốn nghiên cứu kỹ về sự khác biệt, thường không thể rời bỏ nhận
thức chung, mà cái nhận thức chung này, lại phân chia thành mấy giai đoạn;
mặc dù Thần vẫn luôn được chúng ta ca tụng là vị toàn trí toàn năng, ta không
phủ nhận cái quan điểm này, nhưng ít ra vào lúc đầu, Thần cũng có quá trình
suy đoán và nhận thức.
Giai đoạn sớm nhất: Ánh Sáng đánh thức Trật Tự.
Ừm, đoạn ghi chép này trong những phiên bản gần đầy nhất của Ánh Sáng Trật
Tự đã bị lược bỏ, phiên bản cũ là có, mà trong thần thoại tự thuật của các đại
Thần Giáo đều có ghi chép rất rõ ràng.
Đánh thức ở chỗ này, ta cũng không muốn chỉ giới hạn nó trong phương thức
"Thức tỉnh" của Thần Giáo chúng ta, không phải Thần Ánh Sáng để Thần Trật
Tự chúng ta có thể thức tỉnh.
Ta càng muốn giải nghĩa nó như thế này, là chủ trương và lý niệm của Thần
Ánh Sáng, được chủ ta tán đồng, gợi mở tiến trình suy ngẫm của chủ ta.
Thời đại văn minh bắt đầu, là Thần Vĩnh Hằng giơ lên ngọn đuốc trên đỉnh
Allamud, là Thần Vĩnh Hằng kết thúc kỷ nguyên hắc ám, nếu không thì cũng
không thể nào giải thích về sự đứt gãy trong những ghi chép về thời đại trước
đó.
Nhưng Thần Vĩnh Hằng thất lạc, dẫn đến việc Phe Vĩnh Hằng không có người
tiếp thống lĩnh bước phát triển kế tiếp sau khi mở ra thời đại văn minh, đã
không cách nào tiếp tục gánh vác sứ mệnh lịch sử trên người.
Đương nhiên, cũng có thể là do Thần Vĩnh Hằng cũng biết rõ mình không thể
nào làm được, cho nên mới đi truy tìm sức mạnh cấm kỵ của Thời Gian.
Tóm lại, người gánh vác sứ mệnh của giai đoạn lịch sử tiếp theo là Thần Ánh
Sáng, Thần Ánh Sáng đã phá vỡ thời đại Thần nô dịch người, sáng tạo ra hệ
thống giai tầng mà Thần và người cùng tồn tại, phương thức để đạt được mục
đích này đó là Thần chiến.
Cậu có biết trong Thần chiến, nhân tố ảnh hưởng lớn nhất đối với cách cục địa
vị và vận mệnh của nhân loại là cái gì không?"
Karen trả lời: "Sự tham gia của Giáo hội."
"Bộp!"
Lão giáo sư vỗ tay một cái, râu dài tựa như còn vểnh lên.
"Đúng, Thần chiến, chiến tranh của Chư Thần, nghe giống như là cuộc chiến
giữa Thần linh, nhưng người tham gia, không chỉ có riêng mỗi Thần linh, thời
kỳ đó, là thời đại hoàng kim mà các đại Giáo hội trỗi dậy và phát triển, nhân
loại trở thành tùy tùng, thuộc hạ, người ủng hộ của Thần, tham gia vào chiến
tranh của Thần linh ở khắp nơi.
Cựu Thần không ngừng ngã xuống, Tân Thần không ngừng sinh ra, Tân Thần,
cũng là đến từ đâu?
Cho nên, ta vẫn luôn không hoàn toàn đồng ý về luận điểm cho rằng Thần Ánh
Sáng là nhân tố chủ đạo đặt vững quan hệ mới giữa Thần và người, bởi vì, lực
lượng giáo hội tham dự, vốn là yếu tố rất mấu chốt để Phe Ánh Sáng có thể
giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến này.
Địa vị của nhân loại thay đổi, cũng không phải hoàn toàn là dựa vào sự bố thí
của Thần ở trên, mà là giáo hội đại biểu nhân loại, đồng thời hất lên vạt áo của
Thần, tự mình nắm bắt được.
Chỉ có khi những kẻ trên cao cần lực lượng của ngươi, mới có thể giải phóng
địa vị của ngươi; cũng tương tự, khi lực lượng của ngươi có thể chi phối lợi ích
căn bản của kẻ trên cao, địa vị của ngươi tự nhiên cũng sẽ tăng lên.
Tóm lại, Thần Ánh Sáng chủ động hoặc bị động, dẫn dắt cuộc biến đổi này, nói
cách khác, Thần Ánh Sáng đến khi đó đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình.
Nhưng lịch sử là sẽ tiếp tục phát triển, có lẽ trong rất nhiều kỷ nguyên trước đó,
nó bị đình trệ, nhưng từ Vĩnh Hằng cho đến Quang Minh, đã để bánh xe lịch sử
bắt đầu chuyển động.
Thần Ánh Sáng không cách nào tiếp tục gánh vác sứ mệnh thay đổi lịch sử, lịch
sử đã lựa chọn mới chấp hành người, chính là chủ ta.
Chủ ta và Thần Ánh Sáng vào lúc đó đang bắt đầu không ngừng xuất hiện sự
chia rẽ, lúc những Chủ Thần khác chia cắt thành quả chiến thắng sau cuộc
chiến, phân tách địa bàn và kiến tạo kỳ quan, chủ ta nhiều lần đưa ra lời phản
đối.
Nhưng Thần Ánh Sáng là đại biểu của tập thể, phải gánh vác lợi ích của cả tập
thể, mà chủ ta năm đó thuộc về phần thiểu số trong phe phái.
Chủ ta cuối cùng lựa chọn rời khỏi Phe Ánh Sáng, bên cạnh chủ ta cũng tụ tập
một nhóm Thần linh mặc dù số lượng không nhiều, nhưng ít ra là có tín niệm
giống nhau, nổi tiếng nhất chính là bảy vị Thần sáng lập của Địa Huyệt Thần
Giáo.