Thế nhưng mà trong lúc này, trong một khoảng thời gian rất dài, mâu thuẫn giữa
chủ ta và Phe Ánh Sáng cũng không quá gây gắt, rất nhiều nhà sử học cho rằng,
đó là bởi vì khi đó Thần Ánh Sáng vẫn còn, phải biết rằng Phe Ánh Sáng có thể
thắng được Thần chiến thì có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Thần Vĩnh
Hằng mất tích, cho nên bọn họ cũng nghĩ theo một cách đương nhiên rằng, là vì
Thần Ánh Sáng mất tích, để cho chủ ta nhìn thấy thời cơ.
Ta không tán đồng với quan điểm này, ta cảm thấy hẳn là sự tồn tại của Thần
Ánh Sáng, duy trì giới hạn cuối cùng của những vị Thần kia. Sau khi Thần Ánh
Sáng mất tích, các Thần linh đã mất đi thứ kiềm chế mình bắt đầu dần dần quá
độ, trở thành các Cựu Thần mà bọn họ đã từng chiến thắng.
Cho nên, trong mắt của ta, chủ ta ở trong thời kỳ cuối kỷ nguyên điên cuồng tàn
sát Thần linh và xưng bá, cũng không phải phản bội Thần Ánh Sáng, mà là..."
Lão giáo sư ngừng lại.
Karen nói tiếp: "Kế thừa và tăng cường cải cách."
"Tê … hô…" Lão giáo sư như lên cơn sốt rét, giống như là dân nghiện cạn
thuốc lâu ngày, hít mạnh một hơi.
Karen nói: "Thưa thầy, thật ra là ngài đã đưa đáp án đến ngay trước mặt ta."
"Ai, làm thầy, sau khi gợi mở rồi nhận được câu trả lời của học sinh, vốn là một
sự hưởng thụ."
"Ta đã biết."
"Thật ra, từ Vĩnh Hằng, đến Ánh Sáng, lại đến chủ ta, bọn họ dùng thời gian hai
kỷ nguyên, gánh vác sứ mệnh lịch sử, chính là vì một sự kiện, đó là để thế giới
này…từng bước trở về văn mình.
Cậu có biết, sứ mệnh lịch sử mà ta đang nhắc đến là chỉ cái gì không? Chờ một
chút, ta cần tổ chức lại từ ngữ, để cho cậu dễ trả lời hơn, hẳn là..."
"Ngài là muốn hỏi về góc nhìn của ta sao? Góc nhìn về lịch sử?"
"Đúng, chính là ý này, bổ sung rất khá."
"Là nhân loại."
"Không sai, là nhân loại, cho nên ta chưa từng cho rằng lý luận của mình là
khách quan và công chính, ta thậm chí có thể dán lên trán mình một cái nhãn, ở
trên ghi là: Tuyệt đối bất công.
Bởi vì gốc rễ của lý luận và nghiên cứu mà ta đưa ra, đều là đứng trên góc độ
nhân loại, bởi vì…ta là một phần tử thuộc về nó, cậu cảm thấy thế nào?"
"Vậy là đúng, hẳn là phải đứng trên lập trường của nhân loại, góc độ suy nghĩ
hẳn là xuất phát từ lợi ích căn bản nhất của họ."
Lão giáo sư trừng mắt nhìn, có vẻ chính mình cũng nhận được một chút dẫn dắt.
"Ta biết bên trong xã hội loài người có bóng tối, có bất công, có chèn ép, có bóc
lột, nhưng từ khi ta dần dần thấy được hành vi của những Thần Giáo khác, và
sau khi ta đến Địa Huyệt Thần Giáo để tự mình trải nghiệm ở khoảng cách
gần…thì ta mới hiểu ra rằng, Thần Giáo của chúng ta rốt cuộc đang bảo vệ cái
gì."
"Đúng vậy, không sai, là tín đồ Trật Tự, phụ trách nghiên cứu Thần sử trong đại
học giáo hội, là một niềm hạnh phúc, bởi vì Thần, Thần Giáo và lập trường của
chúng ta là nhất trí.
Đương nhiên, rất nhiều người cũng không cho là như vậy, các nhà Thần sử học
trong các Thần Giáo khác cũng không cho là như vậy, bởi vì rất nhiều người
trong số đó, đã không đối đãi mình giống như người."
"Bọn hắn đã thoát ly khỏi nhân loại."
"Đúng vậy." Lão giáo sư duỗi cái lưng mỏi, "Nhưng mà một đoạn tư liệu lịch sử
này cũng không tiện để giảng, cậu biết đấy, bởi vì trong cái kỷ nguyên này,
Thần Giáo chúng ta từng đối kháng với Ánh Sáng Thần Giáo trong suốt một
khoảng thời gian dài, mặc dù chúng ta thắng lợi, nhưng cũng chưa quá một
nghìn năm, hiện tại các tín đồ Ánh Sáng vẫn đang bị định nghĩa là tàn dư Ánh
Sáng."
"Đúng vậy, nhưng đây là điều mà hiện thực cần."
"Ha ha, ta chưa hề tiếc hận về sự mất tích của Thần Ánh Sáng, càng chưa hề
buồn bã về sự diệt vong của Ánh Sáng Thần Giáo, mặc dù Ánh Sáng từng đánh
thức Trật Tự, nhưng mà."
Karen mở miệng nói: "Ánh Sáng chết đi, mới là Ánh Sáng tốt nhất."
"Ha ha, chính là cái ý này, cũng chính bởi vì Ánh Sáng chết rồi, chúng ta mới có
thể ngồi ở chỗ này đi tâm tình về tác dụng lịch sử của Thần Ánh Sáng và Ánh
Sáng Thần Giáo, mới có thể mang theo cảm giác bi thương vào trong không khí
để tưởng niệm, nếu không, chủ đề tán gẫu của chúng ta bây giờ sẽ giống như
một nghìn năm trước, vắt hết óc để suy nghĩ cần dùng phương pháp gì mới có
thể cạo chết nó."
Lão giáo sư nhìn đồng hồ, sắp tan lớp.
"Thời gian trôi qua thật nhanh."
"Nghe ngài giảng, thật sự không cảm nhận được thời gian trôi qua."
Lão sư quét mắt xuống dưới, ánh mắt hiền lành, giống như là đang vui mừng
bởi vì đã tẩm bổ một giấc ngủ ngon cho những đóa hoa tương lai của Thần
Giáo.
"Đúng rồi, cậu đã nói cậu từng tiếp xúc với không ít những Giáo hội khác, còn
từng đến Địa Huyệt Thần Giáo, bạn học à, điều kiện gia đình của cậu cũng
không tệ nhỉ, ha ha."
"Là quan chức."
"Quan chức? " Lão giáo sư hơi có chút kinh ngạc, "Bây giờ đã có chức vị rồi?"
"Đúng vậy, có rồi."
"Xem ra cậu rất được người trong nhà coi trọng, cậu sẽ có một cái tiền đồ rất
tốt, ta tin tưởng, người thích lịch sử, dễ dàng nhìn thấy rõ bản chất của sự vật
hơn, mặc kệ ở trong cái hệ thống nào, đều có thể phát triển cực kỳ tốt, chỉ cần
đừng vào ngành lịch sử."
Karen lấy thời khóa biểu ra từ trong túi, anh cần để cho thầy giáo ký tên vào,
chứng minh mình đã vào lớp tham dự.
Chương 2450: Bí mật của Giáo Hoàng Điên (3)
Nhìn thấy cái này, lão giáo sư hơi kinh ngạc:
"A, cậu đang học tại chức à? Xem ra lãnh đạo của cậu rất xem trọng và bồi
dưỡng cậu nhỉ."
Nhận lấy thời khóa biểu, lúc chuẩn bị ký tên, lão giáo sư quét mắt một chút, con
mắt lúc này trừng lớn:
"A, thì ra lãnh đạo là chính cậu nhỉ."
Sau khi ký tên xong thì lão giáo sư không vội vã trả thời khóa biểu lại cho
Karen, mà là vừa cười vừa nói: "Cậu chính là Karen à, trách không được ta nhìn
cậu có chút quen mặt, ta từng nhìn thấy cậu trên báo, có một đoạn thời gian,
ngay cả bây giờ cũng thế, thường xuyên trông thấy một vài học sinh nữ trong
trường lấy ảnh của cậu để làm bìa sách đấy, ta đề nghị cậu lúc đi dạo trong
khuôn viên trường, tốt nhất đội mũ hoặc đeo mặt nạ, bây giờ học sinh nữ là
càng ngày càng thoáng, ừm, nam cũng thế."
"Cảm ơn ngài nhắc nhở, thưa thầy, rất vui có thể được vào lớp mà nghe bài
giảng của thầy."
"Ta tên là Sidrod."
"Thầy Sidrod."
"Mà này, Bộ trưởng Karen, cậu thật sự không cân nhắc tới việc nghiên cứu lịch
sử một chút sao, thỏa thích rong chơi trong dòng sông lịch sử, thỉnh thoảng
quay mặt lên để ánh mặt trời chiếu lên bụng, cũng rất vui vẻ."
"Thưa thầy, đây là giấc mộng sau này của ta.”
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Ta muốn thừa dịp còn trẻ để thử viết ra lịch sử."
"Ha ha ha ha." Sidrod nở nụ cười, "Thằng nhóc cậu, đáng tiếc cháu gái của ta
lớn tuổi, nếu không ta thật muốn giới thiệu cháu gái của ta cho cậu, đến lúc đó
chúng ta sẽ có thêm cơ hội để gặp mặt và trao đổi."
Sidrod đương nhiên biết rõ học tại chức chỉ là đến trường để mạ vàng, mà học
sinh giữ chức vị càng cao thì thường thường càng qua loa hơn.
"A!" Sidrod vỗ trán một cái, "Suýt nữa quên mất, cháu gái của ta thật ra là đã
kết hôn rồi."
"Ha ha." Karen cười lễ phép.
"Buổi chiều cậu có còn phải đi học sao?"
"Buổi chiều ngài có lớp sao?"
"Buổi chiều không có lớp, bình thường lớp học của ta là buổi sáng và tối, như
vậy sẽ tiện để học sinh chìm vào giấc ngủ và ngủ bù hơn."
"Vậy buổi chiều ta còn cần đi học."
"Vậy buổi chiều cậu chọn lớp gì vậy?"
"Nhận biết và phán định Tà Giáo."
"Cậu chọn lớp, thật là thiếu lưu ý, chưa kể, cậu cũng không thể lựa chọn một
vài lớp trông có vẻ bình thường một chút sao?"
"Ngài đang chỉ về tính thực dụng sao?"
"Ừm, đúng vậy, a, ta hiểu rồi, mấy lớp có tính thực dụng thì cậu cũng chướng
mắt. Lớp trận pháp thì sao, lớp trận pháp có nhiều học sinh đến dự thính nhất,
học tại chức cũng cực kỳ thích đến cái lớp học này."
"Ta cũng không phải cảm thấy quá hứng thú với trận pháp."
"A, thì ra là như thế, đi thôi, ta phải đi nấu cơm trưa cho cháu gái ta, thừa dịp
trước khi còn không chết đói."
"Ngài?"
"Có muốn đến nhà ta cùng dùng cơm trưa không? Người phụ trách cái lớp mà
cậu tham dự buổi chiều cũng ở sát vách, ta mời hắn cùng đến, lúc đó buổi chiều
cả hai cùng đến lớp."
"Cám ơn ngài đã mời."
"Vậy thì đi thôi, mặc dù ngủ bù rất quan trọng, nhưng ta cũng không muốn dạy
quá giờ, bởi vì lo lắng cho bàng quang của các bạn học sinh sẽ không nín được
nữa.”
"Bộp!"
Một tiếng vang giòn truyền ra.
Các bạn học đang ngủ ngon, nhao nhao ngẩng đầu, chỉ cảm thấy tinh thần sảng
khoái.
Thật ra sinh viên đại học Trật Tự vốn có tố chất rất cao, cần phải đi kiếm sống
là số ít, nhưng lớp của giáo sư Sidrod mặc dù nhàm chán lại luôn là môn học tự
chọn mà lớp chật kín người.
Bởi vì tại cái này lớp bên trên, ngươi thậm chí có thể trị liệu tốt chứng mất ngủ.
"Ừm sao sao…”
Richard cũng cực kì thoải mái mà ngẩng đầu, khuỷu tay lau đi nước bọt ở khóe
miệng, cánh tay và trên mặt cũng đã có dấu đỏ do tì xuống bàn.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy một bộ răng giả màu trắng trước mặt.
"Ừm? Đây là thứ gì?"
Bộ răng giả bỗng nhiên mở miệng:
"Richard, cậu về nhà khách đi, ta đến nhà thầy giáo để ăn cơm."
"A, được rồi."
Richard thu răng giả lại, sau đó xoay người, đưa tay vỗ vỗ vai học sinh ở trước
mặt mình:
"Này, bạn học, phòng vệ sinh ở đâu thế?"
"Đi ra ngoài rẽ trái. "
"Rẽ trái là tới?"
"Cái hàng người xếp dài nhất."
...
"Bộ trưởng Karen, cậu cảm thấy đoạn lịch sử này là thú vị nhất?"
"Ta là học sinh của ngài, ngài trực tiếp gọi ta là Karen được rồi. Thưa thầy, ta
tương đối cảm thấy hứng thú chính là thời kỳ cuối kỷ nguyên trước … và thời
kỳ Ánh Sáng Thần Giáo biến mất."
"Cũng tương tự với phần đông người, ha ha. Chỉ có điều là thời kỳ cuối của kỷ
nguyên trước bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, thật ra ghi chép có sự đứt gãy,
cái này cũng là tiêu đề nghiên cứu của ta. Nhưng mà sự diệt vong của Ánh Sáng
Thần Giáo không thể tách khỏi một người, Giáo Hoàng Điên đời cuối cùng, ta
có lập ra một hệ thống để nghiên cứu."
Nói xong, Sidrod lấy ra chìa khoá cắm vào, vặn chìa, mở cửa ra.
"Vào đi, trước hết để cho ta xác nhận một chút, đứa cháu gái nhỏ của ta có còn
sống không."
Bước qua cửa trước, đi vào phòng khách.
Karen nhìn thấy “cháu gái nhỏ” ba mươi tuổi của Sidrod.
Cô ta vừa thức, ngồi ở trên ghế sa lon, trên người mặc áo ngủ, đi chân đất, tóc
rối tung, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Một người vừa tỉnh ngủ tất nhiên là rất "Lộn xộn", cũng rất khó mà gọn gàng.
"Cháu gái nhỏ" ngẩng đầu, đối mặt với Karen.
"Cháu gái nhỏ" nhíu mày.
Karen thì yên lặng hành lễ: "Ngài Trưởng khu."
Gaspol quay đầu nhìn về phía ông nội mình, Sidrod "ha ha" cười một tiếng: "A,
ta còn thực sự không ngờ tới, cả hai vậy mà làm việc trong cùng một hệ thống
của một đại khu."
Gaspol dúi tắt điếu thuốc vào trong tách trà để trước mặt, đứng người lên, nhẹ
gật đầu với Karen, không nói một câu nào, đi vào phòng tắm.
Sidrod còn nhìn về phía bóng lưng của cô ta mà lớn tiếng hỏi: "Cho nên, cháu
nói cái tên Bộ trưởng dưới trướng đã đoạt đi toàn bộ quyền lực để cháu chỉ có
thể làm người đi qua đường chính là Karen đó à?"
"Ầm!"
Cửa phòng tắm bị đóng kín.
Sidrod nhún vai, nhìn về phía Karen, cười nói: "Thật là trùng hợp."