Cảm giác tín nhiệm là một thứ cực kỳ vi diệu, có đôi khi nhìn như không thể
phá vỡ lại chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan, có đôi khi thì nhìn như lỏng lẻo yếu đuối
nhưng thực tế lại vô cùng cứng chắc.
Cảm giác của Karen đối với Sidrod là cái thứ hai.
Anh cảm thấy mình có thể tin tưởng Sidrod sẽ giúp mình giữ bí mật này, đương
nhiên, nguyên nhân không chỉ là bởi vì ông ta đã ly hôn.
Mà là bởi vì Karen cho rằng Sidrod là một người thông minh, người tinh thông
lịch sử, thường rất giỏi trong việc nhìn thấy bản chất của sự việc.
Chắc ông ta cũng rõ ràng, cái người mà Ukonga muốn tìm kia, cũng không phải
là kẻ thù, trong sự kiện đã từng xảy ra trong căn phòng ký túc xá đó, mặc kệ ai
là ai, có lẽ đều là quan hệ bạn học hoặc bạn bè, trên phương diện tình cảm vẫn
là có khuynh hướng tương đối tốt.
Dựa trên cơ sở này, Sidrod đi báo cáo về Karen, Karen sẽ không bị Ukonga phái
người "Giết để báo thù", đồng thời, bản thân Sidrod, còn phải nhận lấy sự báo
thù từ Karen.
Ông ta thật sự cũng không có động lực gì để làm vậy, tuổi đã cao, cháu gái lại
đã kết hôn, cho dù ông ta có để dành nhiều tài sản, quan hệ, so sánh với thân
phận của cháu rể Thần tử kia, cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Ông ta vẫn còn kiên trì làm công việc "Sàng lọc học sinh", có lẽ chỉ là một thói
quen cố định và bản thân tò mò, chưa kể học thuật của ông ta cũng không phù
hợp với ngành học thông dụng hiện tại, nên Sidrod cũng vui vẻ khi lười biếng
không đứng lớp một cách đàng hoàng.
"Đương nhiên, Karen, nếu như cậu nguyện ý chia sẻ với ta về bí mật kia, đó là
chuyện không thể tốt hơn nữa."
Gương mặt Sidrod chờ mong mà nhìn Karen, ham học hỏi và tò mò với kiến
thức lịch sử, là thứ mà trong lòng ông ta khát vọng nhất.
Cái vẻ mặt này, Karen thường xuyên nhìn thấy ở trên mặt Neo, Neo gặp được
cơ hội để kiếm chát lợi ích, sẽ còn không nhịn được mà chà chà hai tay.
"Thưa thầy, ta nguyện ý chia sẻ cùng với ngài, nhưng bây giờ không thích hợp."
"Ta biết, ta biết, chờ đến khi cậu cảm thấy phù hợp, lại nói cho ta, dù chỉ là một
phần phế liệu nhỏ."
"Cái này cũng không có vấn đề." Karen mỉm cười, "Ta biết ngài cảm thấy rất
hứng thú đối với Giáo Hoàng Điên."
"Đúng vậy, Giáo Hoàng Điên là một trong những đối tượng nghiên cứu chủ yếu
của ta."
"Bởi vì nguyên nhân công việc, ta từng gặp người thừa kế của Giáo Hoàng
Điên, ta có thể sắp xếp cho ngài gặp mặt hắn, thậm chí, phỏng vấn một lần."
Sidrod nghe vậy, con mắt ông ta vào lúc này trừng lớn, một nửa hưng phấn, một
nửa hoảng sợ.
Mặc dù trong bài giảng của ông ta đã đánh giá Thần Ánh Sáng và Ánh Sáng
Thần Giáo một cách rất khách quan, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng
đến sự mẫn cảm và kiêng kị giữa một thần quan Trật Tự đối với tàn dư Ánh
Sáng trong hiện thực.
Chốc lát,
Sidrod dùng sức gật đầu:
"Được rồi!"
"Ta sẽ mau chóng sắp xếp."
"Ta chờ tin cậu, ha ha."
"Thưa thầy, vậy thì ta cũng xin chính thức cáo từ."
"Để ta tiễn cậu."
"Không cần, ngài cứ đi nghỉ ngơi đi."
Karen rời đi, Sidrod thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngồi trên ghế sô pha trong
phòng khách, đưa tay cầm bình giữ nhiệt rót nước vào cái tách trên bàn trà,
bưng lên.
"Không nghĩ tới, đã cao tuổi như thế rồi, còn có thể gặp được chuyện kích thích
đến như thế."
Sau một tiếng bồi hồi, Sidrod uống một hớp nước.
Lập tức sắc mặt ông ta thay đổi, lập tức phun nước trà ra, hai tay bóp lấy cổ
mình bắt đầu điên cuồng nôn mửa.
Không phải là bởi vì Karen không yên lòng, vì diệt khẩu nên cố ý hạ độc.
Chỉ nghe Sidrod nổi giận mắng:
"Gaspol, đáng chết, lại vứt tàn thuốc bừa bãi!"
...
Khoảng đất trống phía ngoài nhà khách, con cua lớn kia hôm nay cũng không
còn ở đó.
Cái này khiến trong lòng Karen thoáng có chút tiếc nuối, dù sao thì trong hình
ảnh ký ức, anh vừa ăn xong một cái càng cua.
Chỉ có điều là cái càng cua lớn mà De Carloster bẻ gãy chắc chắn không phải
của con cua này, nhưng có đôi khi quá lớn cũng không phải là chuyện tốt, chất
thịt dễ bị bở.
Khi Karen đi vào nhà khách, bước vào nhà ăn dưới lầu, vẫn nhìn thấy một đám
thầy trò đang liên hoan ở trong, vẫn là đám người lúc trước.
Có một người mặc áo bào màu xám đang ngồi trên một cái bàn riêng ở cạnh
bọn họ, trên mặt bàn bày biện các món ăn và rượu, hắn không ăn, chỉ uống
rượu.
Lúc Karen đi ngang qua trước bàn của hắn, người mặc áo bào xám ngẩng đầu,
cũng nhìn thoáng qua Karen, khóe mắt Karen cũng liếc qua hắn.
Người mặc áo bào xám này vóc dáng rất xấu, trên mặt của hắn có rất nhiều cái
lỗ, giống như là vô số miệng núi lửa nhỏ mọc ở trên mặt hắn, hắn bưng ly rượu
lên, bàn tay có cảm giác cứng đờ, mà lại là dùng ngón tay cái và ngón trỏ, kẹp
ly rượu lên.
Hắn là dạng người của con cua lớn kia sao?
Những yêu thú mạnh, thường có năng lực hoá thành hình người, ví như ngài
Auggie, cũng ví như Connor
"Này."
Người mặc áo bào xám chủ động mở miệng gọi Karen.
Karen dừng bước lại, nhìn về phía hắn.
Người mặc áo bào xám hỏi: "Vì sao ngươi lại đeo mặt nạ?"
Karen hồi đáp: "Bị cảm, sợ gió.”
"A." Người áo bào xám cười, "Chắc ngươi là nhân vật lớn nào đó, muốn che
giấu tung tích sao?"
"Ngươi có việc gì không?" Karen hỏi.
"Ta không có việc gì, ta chỉ là không thích trông thấy trên mặt người khác mang
theo lớp vỏ bọc."
"Bản thân ngươi không phải cũng có sao?"
"Ta và ngươi không giống, lớp vỏ của ta là da của ta, là một bộ phận của cơ thể
ta."
"Ta cũng vậy, mặt nạ là một bộ phận của cơ thể ta."
"Ta hiểu, đây là một bệnh chung của nhân loại các người từ nguyên thuỷ."
"Thế nhưng mà ta có thể tháo mặt nạ của mình xuống, còn ngươi có thể làm thế
sao?"
"A, ha ha ha."
Lúc này, một người đàn ông trung niên bưng ly rượu, bước ra từ bàn của đám
thầy trò ở phía đối diện, hắn chào hỏi người mặc áo bào xám: "Ngài Inderman,
ngài đang nói chuyện gì với hắn vậy?"
Người áo bào xám không phản ứng lại người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, ngồi xuống bên cạnh người áo
bào xám, nhìn lướt qua Karenm, nói: "Bạn học, đến chỗ quầy lấy một bình rượu
mà ta gửi lại, nói với phục vụ rằng, là do Lisens gửi."
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên nịnh nọt mà nói chuyện với người áo
bào xám: "Ngài Inderman, đây là rượu mà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngài, ngài
chắc chắn là sẽ thích."
"Thật sao, ha ha, vậy ta cũng muốn nhấm nháp một chút."