"Hô … "
Karen bắt đầu thở dốc, bờ môi có chút khô, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Điều động năng lượng linh tính để sử dụng thuật pháp với tần suất cao trong
thời gian ngắn cũng sẽ khiến Karen cảm thấy mệt mỏi.
Vẫn may là anh cũng không cần lo lắng nguồn năng lượng linh tính dự trữ của
mình không đủ để sử dụng, cái vũng nước nhỏ kia, mặc dù khi trước đang
không ngừng lắc lư, nhộn nhạo từng đợt gợn sóng, nhưng cuối cùng thì mực
nước vẫn chưa khô cạn, thật sự là còn sót lại rất nhiều.
Lúc thanh tẩy để trở thành thần bộc lần thứ hai, tại sao phải chuẩn bị nhiều như
vậy, vì cái gì phải liều mạng cũng muốn hoàn thành mục tiêu, vì cái gì, vì ngay
tại lúc này!
Đây chính là nội tình khi mình bắt đầu lại trên con đường này.
Nghĩ biện pháp để đưa vấn đề phức tạp sang phương diện mà mình am hiểu,
làm như vậy thì vấn đề cũng sẽ trở nên đơn giản.
Con Mắt Trật Tự mở ra, quy tắc trật tự vờn ở xung quanh, Thần khí cung cấp
lượng lớn khí tức thần thánh … loại ưu thế này, thật ra là đã chặn đường, ngăn
chặn con đường của tất cả mọi người ở phía sau mình.
Chỉ cần cảnh giới, thủ đoạn và công cụ của ngươi, không thể vượt hơn Karen,
như vậy bất kể trong lúc giao chiến ngươi có sử dụng ý tưởng gì mới lạ, làm ra
bao nhiêu chuẩn bị, khi đứng trước mặt Karen, đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì Karen thật sự là quá vững vàng.
Vững vàng đến mức có thể khiến một cuộc chiến đấu vốn đang đặc sắc, trở
thành một cuộc truy đuổi nhàm chán.
"Khụ khụ…khụ khụ…"
Darien chống hai tay, bò lên rất miễn cưỡng, trong miệng phun ra một lượng lớn
những khối vụn nhỏ.
Hắn ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía Karen đang từng bước một tiến lại gần,
hắn cười, cho dù trong miệng hắn toàn là máu:
"Đau quá, thật khó chịu, đau quá … "
Karen vừa tiếp tục tiến sát, vừa lên tiếng nói: "Bây giờ ngươi có thể lựa chọn
chạy trốn, ngươi hẳn là có bí thuật khôi phục trạng thái trong một khoảng thời
gian ngắn có thể sử dụng."
Hắn có thể trốn, thể chất và năng lực tự lành của hắn đã định sẵn rằng hắn
không phải là một đối tượng có thể truy đuổi một cách dễ dàng.
Mà hiện tại Karen vẫn còn đang trong trạng thái bị "Truy sát", cũng không có
khả năng đuổi theo hắn chạy khắp nơi, kéo dài thời gian vài ngày để bào mòn
hắn.
"Đúng vậy, ta có." Darien nhẹ gật đầu, "Nhưng ta không có ý định dùng nó để
chạy trốn, ha ha, hai lần vừa nãy, thật là niềm vui khó có được."
"Ừm."
Karen không tính nói nhảm quá nhiều, nhất là khi mình có được ưu thế tuyệt
đối, anh thường sẽ rất kiệm lời.
Karen giơ kiếm lên, Xiềng Xích Trật Tự quanh người lại tiếp tục kéo căng tụ
lực.
"Ngươi biết không, ta vốn cho rằng chủ ta là tồn tại chí cao vô thượng của thế
gian, cho đến khi ta có cơ hội, trong thấy một vài ghi chép của Nguyên Lý Thần
Giáo, thì ra những gì trong nhận biết của ta, việc chủ ta cùng uống rượu trò
chuyện với Thần Trật Tự đều là giả.
Giả dối cũng như lời truyền miệng về nguồn gốc của ta, đều đã được tô vẽ lên.
Chủ ta, không, là hai vị chủ của ta, đều không thể chống lại Thần Trật Tự của
ngươi.
Ngươi cảm thấy bất ngờ sao?"
Karen lắc đầu, hỏi ngược lại: "Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Tín đồ Trật Tự, sớm đã quen với hình ảnh hùng mạnh của Thần Trật Tự nhà
mình trong thần thoại tự thuật, đây chính là bá chủ của thời kỳ cuối kỷ nguyên
trước mà toàn bộ giới giáo hội công nhận.
Bá chủ…Đó là loại bỏ tất cả những thứ để mình đau đầu, để cho Chủ Thần cũng
không dám chủ động trái lại ý chí của hắn!
Cho dù là Karen, thông qua những hình ảnh ngẫu nhiên trong mảnh vỡ ký ức,
thông qua nhà lời miêu tả của Kevin, cũng không thể không thừa nhận, Thần
Trật Tự tiền nhiệm đúng là vô địch.
Darien nghe nói như thế thì biểu cảm có chút cứng đờ, sau khi nôn ra một đống
khối vụn, hắn bất đắc dĩ nói:
"Người của Trật Tự các ngươi, về điểm này là làm cho người khác khó chịu
nhất."
"Đó cũng không phải vấn đề của chúng ta, là vấn đề của ngươi." Karen an ủi,
"Sao đến giờ ngươi vẫn chưa thấy quen thế?"
"Ha ha."
Darien lại cười, cái tên từ thuở nhỏ vốn đã không biết nụ cười là gì này, khi
ghìm chết mẹ của mình thì mặt cũng không chút biến sắn, thế mà nụ cười khi
đối mặt với Karen còn nhiều hơn so với mười năm trong quá khứ.
"Ta thật sự rất hâm mộ ngươi, Karen."
"Ta đã nhìn ra."
"Nhưng ta không cảm thấy, hai vị chủ của ta không đánh lại được Thần Trật Tự,
là do pháp tắc Sinh Mệnh không sánh bằng pháp tắc Trật Tự của các ngươi, ta
cho rằng, khi hai vị chủ của ta trốn vào trong Cây Sinh Mệnh để mong tránh né
Thần Trật Tự …
Bọn họ đã rời bỏ chân lý của Sinh Mệnh!
Việc mà ta không thể tiếp nhận nhất đó chính là, hai vị chủ mà ta đã thờ phụng
từ thuở nhỏ, lại sợ sinh mệnh của bọn họ phải kết thúc.
Người nắm giữ chân lý tận cùng của Sinh mệnh, nắm giữ tư cách cao nhất để
giải nghĩa về Sinh Mệnh, thế mà không thể nào giữ được sự bình tĩnh để đối
diện với sự kết thúc của Sinh Mệnh, vậy mà không thể đi thưởng thức, vẻ đẹp
cuối cùng của Sinh Mệnh.
Cho nên, rốt cuộc là ta đã sai, hay là họ đã sai?
Ta thường xuyên nhịn không được mà suy nghĩ như vậy. "
Karen mím môi, đáp lời: "Ý nghĩ của ngươi, rất nguy hiểm."
"Ha ha ha… có phải ngươi cũng sợ hay không? Dù là ta là đang chất vấn chính
Thần Sinh Mệnh mà ta thờ phụng, ngươi cũng cảm nhận được sự sợ hãi, bởi vì
lại có người, dám đi chất vấn địa vị của Thần?"
Karen nhẹ gật đầu, hồi đáp: "Ta sợ muốn chết."
"Ta không biết là ta sai rồi, hay là bọn họ sai, nhưng ta nguyện ý, vì Sinh Mệnh
trong lòng ta mà, gánh vác trách nhiệm. Hoặc là không ra tay, hoặc là khi đối
mặt với đối thủ mạnh hơn, bị đánh bại cũng rất bình thường.
Nhưng lúc đối mặt với ngươi ta không muốn chạy trốn, không muốn giống như
hai vị chủ của ta vì tránh né Thần Trật Tự mà trốn vào trong Cây Sinh Mệnh."
"Là bởi vì trong mắt ngươi, ta còn chưa đủ mạnh?"
Darien lắc đầu, nói: "Là bởi vì ta cảm thấy mang theo một vẻ mặt xám xịt hoảng
hốt để bỏ chạy trước mặt ngươi, sẽ có vẻ cực kỳ không đúng mực."
"Đây là cái logic ngu xuẩn gì vậy?"
"Ngu xuẩn sao?"
"Nếu như ngươi muốn học hỏi theo ta mà nói, rất xin lỗi, nếu là ta thì ta sẽ chạy
trốn."
"Vậy trước đó vì cái gì ngươi chủ động tiến vào hang động ô nhiễm kia?"