"Chuyện đó cũng không giống."
"Không, là giống nhau, ngươi vì thực tiễn hoá Trật Tự trong lòng mình, mà ta,
là vì thực tiễn hoá Sinh Mệnh trong lòng ta.”
Darien đưa tay chạm vào cái cây to ở bên cạnh, những lá cây xanh tươi vốn đã
rơi xuống khi nãy lại mọc ra, sau đó nhanh chóng khô héo, cái cây này, cũng
dần dần trở nên mục nát;
Cùng với đó thì cơ thể của Darien cũng nhanh chóng suy tàn, da đầu của hắn
xuất hiện nếp uốn, trên mặt của hắn, cũng bắt đầu tràn đầy nếp nhăn.
"Karen, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, một gậy cuối cùng này của ta, ta sẽ thể hiện
cho ngươi thấy sự kết thúc của Sinh Mệnh."
Karen cực kỳ nghiêm túc mà gật gật đầu, nói: "Ta rất chờ mong."
Darien đứng người lên, hắn giơ cái cây khô kia lên, bước về phía Karen, tốc độ
rất chậm, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự vận chuyển vô cùng đáng sợ.
Tư duy của Karen trở nên trì trệ, đợi đến khi anh tỉnh táo lại, cây cây gỗ khô
kia, đã quét đến trước mặt.
Karen lập tức nhấc đại kiếm lên, chắn nó lại.
"Ba!"
Không còn là tiếng vang trầm đục, mà là một âm thanh vang lanh lảnh, lớp vỏ
cây phía trên cũng bắt đầu tróc ra từng mảng.
Cùng với đó thì những sợi Xiềng Xích Trật Tự của Karen cũng đứt rời, bọn
chúng gần như là đã đứt đoạn trong cùng một lúc!
Điều này có nghĩa Karen đã mất đi điểm tựa để phòng ngự, gần như đối mặt
trực diện với một đòn này.
Đại kiếm, trực tiếp bị đánh bay, cây gỗ khô hướng về phía ngực Karen, đập
xuống.
Ở trong quá trình này, cây gỗ khô đang nhanh chóng phân rã.
Karen lập tức bố trí thuật pháp phòng ngự lâm thời cho mình, lúc trước anh cho
rằng mình không cần, bây giờ rốt cuộc cũng bắt đầu dùng đến.
Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng lại cảm thấy vô cùng dài lâu, bởi vì
vào lúc này, Karen thật sự cảm nhận được tử vong đã chạm đến mình.
Chỉ là, tốc độ phân rã của cây gỗ khô quá nhanh, sức mạnh phía trên nó bắt đầu
suy yếu, đợi đến lúc chạm vào đến trên người Karen, trong lòng Karen cũng thở
ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Sức mạnh đáng sợ vốn đã triệt tiêu hầu hết, một gậy này đập vào người mình,
nhiều nhất cũng chỉ tạo thành vết thương tương đối nặng, không đến mức uy
hiếp tính mạng của mình.
Darien thấy thế, phát ra một tiếng cảm khái: "Ai, sinh mệnh, cuối cùng cũng
quá ngắn ngủi."
Karen mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm Diamance khi nãy vốn đã bị đánh văng ra
ngoài, bay trở về, đâm vào phía sau lưng Darien, mũi kiếm chui ra từ trước
ngực của hắn.
Dùng vết thương, đổi lại giết chết đối phương, vẫn là có lời.
Nhưng mà, Karen vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt sẽ đánh bay, nhưng chờ mãi
vẫn không thấy một đòn kia đến, rõ ràng Darien vốn đã trúng một vết thương trí
mạng, thế mà chủ động dời cái cây gỗ đã phân rã thành một cái gai nhỏ đi chỗ
khác.
Lập tức, cái gai gỗ nhỏ kia, cũng hoàn toàn tiêu biến.
…
Darien đổ người về phía trước, mũi của thanh đại kiếm xuyên thủng ngực hắn,
cắm trên mặt cát, chống người hắn lên.
Karen hỏi: "Vì cái gì?"
Tại sao lại dừng tay? Ta đâm ngươi một kiếm trí mạng, ngươi lại từ bỏ một đòn
cuối cùng để tổn thương ta.
Darien lắc đầu, nói: "Dù sao thì phần lực còn lại sau cùng cũng không đủ để
giết ngươi."
"Vì sao?" Karen hỏi lại một lần.
Darien có chút ngượng ngùng cười cười, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng
mình:
"Nếu đã không giết được ngươi thì ta cũng không muốn đâm rách da của ngươi,
cáu túi da nhìn đẹp mắt như vậy, làm rách nó thì cũng đáng tiếc."
Lý do này, nghe có vẻ cực kỳ hoang đường, nhưng Darien vốn cũng không phải
là đến để săn đầu, hắn muốn cái lớp vỏ đúng mực bên ngoài của Karen.
"Nếu như ngay từ đầu ngươi sử dụng ngay một chiêu cuối cùng này thì rất có
thể đã thật sự giết chết ta."
Darien lắc đầu: "Không thể nào, cũng giống như một đứa trẻ đang chơi đùa
trong công viên sẽ không thể nào hiểu được một cụ già đang ngồi trên ghế ngắm
nhìn cảnh hoàng hôn;
Trước lúc ta còn chưa thua, ta sẽ không nghĩ tới kết cục sau cùng, lúc ta lĩnh ra
ngộ ra được thì… ta đã suy tàn, vỡ nát, bị thương, già nua, có lòng nhưng đã bất
lực.
Thật đáng tiếc, cũng thật tiếc nuối, nhưng đây chính là sinh mệnh.
Cho nên, ta không có khả năng thật sự giết chết ngươi, Karen, ta thừa nhận, ta
không chiến thắng được ngươi."
Karen nhìn xem Darien sắp tử vong, sự sống đang nhanh chóng trôi qua, do dự
một chút, hỏi:
"Như vậy, nếu cho ngươi có được cơ hội để có được sinh mệnh lần thứ hai thì
sao?"
"Thế nào, ngươi muốn dùng thuật pháp Trật Tự Thần Giáo kia của các ngươi để
thức tỉnh ta? Vậy sao có thể xem như là sinh mệnh thứ hai, cũng chỉ có thể nhảy
nhót hai ba ngày, tựa như đem khúc xương đã gặm đi nấu canh, ép ra một chút
vụn vặt cặn bã cuối cùng."
"Ý của ta là cơ hội để có sinh mệnh hoàn chỉnh thứ hai."
"Ta sắp chết, ngươi cũng không thể nói một vài trò đùa cao cấp hoặc ôn hoà hơn
một chút à, sao mà cứ đùa như vậy? Ngươi biết không, trong nhật ký của ta có
viết rằng ta có chút sùng bái ngươi."
"Ta không nói đùa với ngươi, ngươi đang thiếu kiên nhẫn phải không, thật ra
người càng không có kiên nhẫn là ta, ai bảo đầu của ngươi trọc, ta cũng không
tìm thấy tóc để cột đầu của ngươi lên."
Darien cười hỏi: "Cho nên, thật sự là có cơ hội để nhận được sinh mệnh thứ hai
sao?"
"Ừm."
"Như vậy, ai có thể cho ta đây? Là vị nhân vật lớn nào? Cũng không có khả
năng là ngươi chứ?"
"Là ta."
Darien vẫn cho rằng đây là một trò đùa như cũ, nhưng nếu Karen đã muốn đùa,
vậu thì hắn cũng phối hợp, hắn nói:
"Được rồi, ngươi cũng biết, ta không có cha, ta không có dòng họ, mặc dù ta
cũng không xem đây là điều gì tiếc nuối."
"Ta biết."
"Cho nên, nếu như ngươi có thể cho ta cơ hội để có sinh mệnh thứ hai…"
"Ngươi sẽ như thế nào?"
"Ha ha ha!"
Darien dùng hết khí lực sau cùng, phát ra tiếng cười, sau đó, sinh mệnh của hắn
hoàn toàn tiêu hao hết, khi hai tay và đầu đồng thời buông xuôi xuống, nói ra
câu trả lời sau cùng:
"A …Vậy thì ta sẽ theo họ của ngươi. "