Karen rút thanh đại kiếm đâm xuyên người Darien ra, dùng tay đỡ thi thể của
hắn rồi đặt xuống dưới mặt cát.
Lúc này, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một ít tro bụi, tản mát trên thi thể của
Darien, giống như là đắp lên một lớp mỡ.
Những cái này, là một chút tro bụi còn sót lại từ cái cây gỗ đã phân rã khi nãy,
giống như là cố ý bay tới chôn cùng với chủ nhân của mình.
Có lớp bảo vệ này, thi thể của Darien cho dù được đặt trong điều kiện cực đoan
thì cũng sẽ được bảo quản rất tốt, ít nhất là trong vòng mười mấy năm đều sẽ
giữ được sự tươi mới.
Nhưng, cũng không cẩn thiết phải như vậy.
Bởi vì Karen sẽ thức tỉnh hắn ngây bây giờ.
Phương thức ổn thoả nhất đó là trước hết đem thi thể của hắn cất giấu, chờ đến
khi mình an toàn và tình thế nằm trong sự kiểm soát, thì lại phái người tới để
thu hồi thi thể của hắn, vận chuyển đến trang viên Ellen.
Sau khi tỉnh dậy, trước hết để cho hắn đến chỗ Alfred để báo danh, sau đó lại
theo quy trình mà đi một vòng.
Cái quá trình này bình thường cũng không bị lược bỏ, bởi vì trên bản chất đây
là đang giảm bớt công việc cho mình, mà trên phương diện này, Alfred là người
rất chuyên nghiệp.
Nhưng mà Karen cảm thấy vị này có thể nhảy cóc qua bước đó.
Người này có chút điên rồ, mang theo sự cố chấp và bướng bỉnh rất rõ ràng,
hoàn toàn sống ở một trong một thế giới lấy bản thân mình làm trung tâm.
Loại người như thế, bình thường sẽ cố chấp đến đáng sợ, thế nhưng chỉ cần bắt
được một điểm để đột phá, lập tức hắn có thể chuyển biến cực kỳ triệt để.
Logic tư duy của người điên, thường thường sẽ không phức tạp như vậy, không
phải là bởi vì bọn họ ngu xuẩn, mà là bởi vì bọn họ không có quá nhiều thứ để
cố kỵ.
Điều quan trọng nhất đó là, bây giờ Karen cần sự giúp sức của hắn.
Trước mắt, có một đám người trẻ tuổi từ các Thần Giáo chính thống đang truy
sát mình, nếu như bây giờ mình có thể thành công xúi giục một người nổi bật
trong đám này gia nhập mình, như vậy, chuyện kế tiếp, sẽ trở nên đơn giản và
thú vị hơn.
Đúng vậy, Karen chưa hề lo lắng cho mình sẽ không có cách nào còn sống để
rời khỏi sự truy sát của đám người trẻ tuổi này.
Bởi vì mặc dù Karen còn rất trẻ, nhưng anh thật ra đã sớm không xem mình
thuộc về nhóm những người trẻ tuổi có thiên phú, tốt xấu gì thì mình cũng là
Trưởng khu của một đại khu, à không, là Trưởng khu dự định.
Chỉ cần không gặp phải phản quân, trên điều kiện tiên quyết là đám người trẻ
tuổi cao ngạo kia chia nhau ra mà đơn độc truy sát mình, một mình đấu từng tên
một, thật ra cũng chỉ là một cái quá trình mà thôi.
Đối với Dimotri là như thế, đối với Darien, cũng tương tự.
Những người trẻ tuổi này có thể thoả thích thể hiện ra năng lực trước mặt mình,
nhưng người thắng cuối cùng, tất nhiên vẫn là mình.
Chỉ là trong quá trình đó sẽ khó tránh khỏi vấn đề về mặt hiệu suất.
Mình đi tìm từng người một, hiệu suất thật sự rất thấp, mà sau khi giải quyết
mỗi một người thì mình còn phải trả một cái giá nhất định.
Chủ yếu nhất là sau khi mình từng bước từng bước truy tìm giết riêng từng
người một, đám người còn sót lại kia có lẽ sẽ phát giác được nguy cơ bị săn giết
ngược lại.
Lúc uy hiếp tính mạng thật sự xuất hiện, cho dù ở trong lòng có kiêu ngạo đến
đâu, cũng biết hợp lại thành đoàn, tránh né, hoặc là kêu gọi phản quân đến để
vây bắt mình.
Nếu như ngay từ đầu lựa chọn không quay đầu lại mà chạy trốn thì cũng thôi đi,
hiện tại đã mình chủ động quay đầu gia nhập vào trong trò chơi này, vậy thì ít
nhất cũng phải để cho số đầu người treo đủ một vòng quanh eo chứ?
Ừm, yêu cầu này cũng không quá cao, dù sao mình cũng không quá béo.
Sau đó, Karen duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới.
Một sợi Xiềng Xích Trật Tự chạy dọc theo phía dưới chân Karen, chui vào
trong cơ thể của Darien.
Karen nhắm chặt hai mặt, một vài bức hình ảnh, bắt đầu nhanh chóng thoáng
qua trong đầu anh với tốc độ cực nhanh.
Đây cũng là năng lực mà anh rèn luyện được khi ở trong căn phòng trong khu
ký túc xá bỏ hoang của đám người Giáo Hoàng Điên, tốc độ tư duy ý thức được
tăng lên rất lớn, khiến cho Karen có thể dùng rất ít thời gian trong hiện thực để
xem xét cặn kẽ tin tức mà mình tiếp nhận trong ý thức
...
Đây là một khu trang viên trang nhã, bây giờ bị tuyết trắng bao phủ.
Ngoài cổng chính của trang viên, có một đứa bé ba tuổi đang quỳ, trên người để
trần, toàn thân đều đang run rẩy, bờ môi đã lạnh cóng đến nỗi tím xanh.
Ở cách đứa bé đó không xa, một người phụ nữ đang ôm quần áo của đứa trẻ
trong ngực.
Là cô ta mang đưa bé tới đây, cũng là cô ta cởi đi quần áo của đứa trẻ trong trời
đông giá rét này.
Cô ta không thèm để ý đến hoàn cảnh của đứa bé, ánh mắt của cô ta vẫn luôn
nhìn vào bên trong trang viên, trong đôi mắt mang theo lòng căm hận, mang
theo sự phẫn nộ, không cam tâm và ghen ghét, và cả một nỗi ác độc đến điên
cuồng.
Nhưng mà, cổng lớn của trang viên vẫn luôn đóng chặt.
Người hầu ở trong trang viên có vẻ biết đến thân phận của hai mẹ con bên ngoài
kia, không ai ra ngoài để xua đuổi, nhưng trên mặt đều mang theo sự lạnh nhạt
mà đứng ở trong, ngỡ như chẳng nghe thấy và cũng chẳng trông thấy bất cứ
chuyện gì ngoài một vùng tuyết trắng.
Đứa bé quay đầu, nhìn về phía Karen xuất hiện ở bên cạnh, nói với Karen:
"Ta … Ta lạnh quá … "
Karen ngồi xổm xuống, bàn tay vung lên, giữa anh và đứa trẻ cháy lên một
ngọn lửa.
Đây là một ngọn lửa Trật Tự, nó cũng không thể mang lại bao nhiêu sự ấm áp,
nhưng ánh lửa chập chờn, cho dù chỉ nhìn vào nó thì cũng có thể khiến cho tinh
thần của người nhìn cảm thấy ấm áp.
Đứa bé hơ hai tay phía trên ngọn lửa, trên mặt lộ ra ý cười, mở miệng nói:
"Ngươi biết không, bọn hắn đều đang cười nhạo ta."
"Ta biết." Karen nhẹ gật đầu.