Sáng sớm, Karen từ khu nghỉ ngơi trong văn phòng đi ra, vừa lúc này thì hầu
gái Healy đẩy cửa ra cầm theo một cái thùng giữ nhiệt to, bắt đầu dọn bữa sáng
ra.
Bốn ly sữa đậu nành nóng, mười cái bánh quẩy, mười cái trứng luộc nước trà,
mười cái bánh bao lớn, hai mươi cái sủi cảo chiên, bốn bát hoành thánh nhỏ
thêm một vài đĩa dưa muối.
Sau khi dọn ra thì Healy rời khỏi, giữa trưa khi đưa cơm trưa đến cô sẽ tiện thể
dọn bát đĩa đi.
Mặc dù Karen luôn thích bữa sáng thịnh soạn và chắc bụng, nhưng dọn nhiều
đồ ăn ra như vậy cũng không phải là chuẩn bị cho một mình Karen.
Philomena đi đến, ngồi đối diện bàn làm việc của Karen, cùng Karen dùng bữa
sáng.
Karen từng bước đi đến vị trí Trưởng khu, cùng lúc đó thì từng người trong
đoàn đội trực hệ đều được thăng chức, có mấy người lên chức Bộ trưởng hoặc
Phó bộ trưởng, thấp nhất cũng là chủ nhiệm phòng làm việc, mà lại không phải
là phó.
Chỉ có Philomena, bây giờ vẫn chỉ là một "Tổ trưởng", từ Tổ trưởng tổ bảo an
Bộ trưởng ban đầu biến thành Tổ trưởng tổ bảo an Trưởng khu.
Công việc chủ yếu, đó là dọn ra một cái bàn ở trước phòng làm việc của Karen,
ngồi ở đằng sau, phụ trách canh cửa.
Bên ngoài phòng làm việc của Trưởng khu cũng có một căn phòng, bây giờ
Philomena cũng xem như là có nửa cái phòng làm việc của riêng cô ta.
Philomena cũng không có cảm thấy bất công gì về sự sắp xếp này, ngược lại là
rất hài lòng.
Dù sao cũng không có khả năng bố trí riêng cho cô ta một cái văn phòng, sau đó
thì kiếm thêm những nhân viên khác đều là Richard, công việc giao tiếp với
người khác thì Philomena cũng không thể nào thích ứng.
Mặc dù sau khi cô tự mình tiễn đưa bà nội của mình, trở nên khá hơn trước đôi
chút, nhưng vẫn giữ lại bản tính quái gở và lạnh nhạt như cũ.
Karen vừa dùng bữa sáng vừa liếc nhìn tài liệu, ngồi vào vị trí Trưởng khu này,
có tư cách đọc các loại tài liệu cấp cao hơn, có điều là rất nhiều tài liệu chỉ có
thể ngồi trong văn phòng mà đọc, không thể mang về nhà.
Mặc dù không ít người trong công việc thường ngày cũng không để ý đến cái
quy tắc này, quen mang tài liệu về nhà để tiếp tục làm việc.
Nhưng mà trước đây ở đại khu khác từng có một việc như thế này xảy ra, sau
khi Đại chủ giáo tiền nhiệm về hưu, bị Đại chủ giáo kế nhiệm thanh toán, người
của Đòn Roi Kỷ Luật đại khu kia khi xông vào nhà của Đại chủ giáo tiền nhiệm
để điều tra, lục soát ra được không ít tài liệu không nên để ở nhà, trước mắt, vị
Đại chủ giáo tiền nhiệm kia đang bị khởi tố vì tội "Làm tổn hại đến sự an toàn
của Thần Giáo".
Bản chất của chuyện này, cũng không có gì liên quan đến tài liệu công việc, đơn
giản là bọc một lớp vỏ hoành thánh lên trên việc tranh đấu quyền lực.
Nếu như ngày nào đó mình rơi đài, cái việc hầu gái đưa bữa sáng đến phòng
làm việc cho mình cũng có thể bị gắn mác là "Tác phong sinh hoạt sa đoạ, vi
phạm nguyên tắc bình đẳng của Trật Tự".
Nhưng trong sự kiện này còn liên quan đến việc Đòn Roi Kỷ Luật vươn lên một
lần nữa và Ban quản lý đại khu đang có dấu hiệu hoà hoãn.
Đại tế tự nâng đỡ Đòn Roi Kỷ Luật một lần nữa, là hi vọng thông qua Đòn Roi
Kỷ Luật để tăng cường sự tập trung quyền lực của Giáo đình đối với đại khu địa
phương, cũng không phải muốn nuôi dưỡng ra một thế lực nắm quyền mới ở đại
khu.
Vì thế, Người Cầm Roi và mấy vị nhân vật lớn trong hệ thống đều ban bố văn
kiện tương quan, yêu cầu cam đoan xác thực tính độc lập và trong sạch của Đòn
Roi Kỷ Luật, có xu thế muốn triển khai một đợt vận động chỉnh đốn tác phong.
Karen mới vừa lên đảm nhiệm Trưởng khu đại khu, hôm qua đã viết xong một
bản báo cáo đưa lên, tựa đề của bản báo cáo đó là: Nhớ rõ sứ mệnh lịch sử,
nhận thức rõ ràng chức trách, triển vọng phát triển tương lai.
Toàn bộ lời văn có thể nói là rành mạch rõ ràng, chủ đề chính xác, luận chứng
đầy đủ.
Từ việc dùng Ánh Sáng Trật Tự để nêu lên ý nghĩa của sứ mệnh lịch sử, nhận
thức rõ ràng chức trách công việc qua kinh nghiệm hàng ngày, lại từ cả hai mà
liên hệ đến cục diện hiện tại của giới giáo hội và triển vọng trong tương lai.
Rất nhiều người ngoài nghề sẽ cảm thấy cái loại báo cáo này chẳng có chút ý
nghĩa nào, chỉ đơn giản là đang qua loa cho có, nhưng trên thực tế, chuyện trông
có vẻ càng đơn giản, càng có nhiều hàm ý ẩn ở bên trong.
Muốn viết tốt, muốn viết hay, viết ra ý mới, viết sao để phù hợp với nhu cầu của
lãnh đạo cấp cao, là một môn học vấn cực kỳ cao thâm.
Vừa ăn hoành thánh vừa liếc mắt sang tờ báo nội bộ của Đòn Roi Kỷ Luật,
trang thứ hai, thế mà là bài báo cáo mà mình nộp lên ngày hôm qua.
Cho dù có sự chênh lệch về thời gian, nhưng có thể vừa nộp lên đã trực tiếp
được công bố, cũng có thể nhìn ra là đã được sắp đặt, đồng thời phía dưới cùng
còn có chỉ thị của Bộ trưởng uỷ ban thanh tra kỷ luật Andy Laukoff: Yêu cầu
Đòn Roi Kỷ Luật của các đại khu học tập và triển khai bản báo cáo này.
Andy Laukoff chính là một trong ba người đứng đầu của Phái học viện mà mình
từng đến trang viên ven hồ để gặp mặt, còn dẫn mình đi gặp Người cầm Roi.
Karen không gọi điện chào hỏi trước, sau khi đối phương nhìn thấy báo cáo thì
thuận tay ký tên giúp mình vận hành, đây chính lợi ích khi phía trên có người.
"Ha ha."
Karen nhịn không được mà cười lên.
Philomena đang dùng bánh quẩy chấm sữa đậu nành hơi bất ngờ một chút, sau
đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Nguyên nhân mà Karen cười đó là vì anh có thể tưởng tượng, người lãnh đạo
của Đòn Roi Kỷ Luật các đại khu khác sau khi trông thấy cái bản báo cáo và
dòng ký tên phía dưới này sẽ có phản ứng như thế nào, đoán chừng vẻ mặt chắc
chắn sẽ rất khó chịu nhỉ.
Cái tên Trưởng khu nắm giữ thế lực của Đòn Roi Kỷ Luật vững chắc nhất, thậm
chí có thể nói là có thực quyền nhất trong tất cả các đại khu địa phương, thế mà
dẫn đầu viết một bài văn kêu gọi mọi người phải gìn giữ sự trong sạch của bản
thân.
Quả thật là không cần mặt mũi.
Đối với chuyện này ngược lại Karen cũng không có gánh nặng gì trong lòng,
anh viết báo cáo vốn là vì ứng phó công việc.
Hiện nay, dưới tay mình có Alfred chủ trì đại cục, học trò của Đại tế tự tiền
nhiệm Wilker và cháu trai Đại chủ giáo tiền nhiệm Leon làm phụ tá, dù là dạo
gần đây, công việc của bộ môn mới thành lập cực kỳ phức tạp, bọn họ cũng đều
cân đối các bên và xử lý ngay ngắn rõ ràng.
Làm cho người lãnh đạo như Karen, không chỉ đạo công việc cụ thể thì đã là sự
đảm bảo lớn nhất.
Lời này nghe hình như có chút khó nghe, có cảm giác như Karen là một tên phế
vật, nhưng trên thực tế, không vì tìm kiếm cảm giác tồn tại của bản thân mà cố
ý chỉ đạo lung tung, lãnh đạo có thể tự nhận thức được điều đó mới thật sự là số
ít.
Nhưng mà Karen cũng có chuyện mình cần làm, viết báo cáo đại biểu Đòn Roi
Kỷ Luật đại khu thành phố York dựa theo nhu cầu của phía trên.
Anh còn cần không ngừng gọi điện thoại hoặc là thông qua trận pháp truyền tin
để tiến hành gặp gỡ đối thoại cùng với những đồng nghiệp ở các đại khu khác,
cao tầng, và các nhân vật lớn trong các hệ thống tương quan.
Thỉnh thoảng, còn phải tự mình dùng trận pháp dịch chuyển, đi qua gặp mặt và
uống trà với người ta. Anh cần giương một cây dù lên, tạo ra điều kiện làm việc
tốt hơn cho những người ở phía dưới.