Mạng lưới quan hệ của Phái học viện trong quá trình này cũng đã phát huy ra
tác dụng không thể xem nhẹ, cái phái hệ này, muốn bọn họ đưa than sưởi ấm
trong ngày tuyết rơi gần như không có khả năng, nhưng dệt hoa trên gấm, thì ai
nấy cũng đều rất tích cực.
Mặt khác, chỗ dựa lớn nhất vẫn là nhờ lần gặp mặt với Người Cầm Roi.
Karen đã sớm xem xét không ít bài phát biểu và văn chương của Người Cầm
Roi, anh vốn có năng lực đã từng thấy là không quên được, cho nên khi nói
chuyện với những người khác, thỉnh thoảng sẽ nói ra một đôi câu trích lời từ
Người Cầm Roi.
Lần "gặp riêng" nửa tiếng đồng hồ kia, giống như là một cây mía, dù sao thì
Karen cũng quyết tâm muốn gặm nó thành bã.
Đến lúc nào phun ra thì phải xem đến lúc nào Người Cầm Roi sẽ triệu tập mình
gặp riêng một lần nữa.
"Buổi chiều… "
Philomena nghe thấy Karen mở miệng, vẻ mặt lúc này có chút đau khổ.
"A, sao thế?" Karen hỏi.
"Lại phải đi uống trà?"
Mỗi lần Karen đi gặp mặt, Philomena đều phải đứng ở bên cạnh, cực kỳ buồn
tẻ, cũng cực kỳ nhàm chán.
"Ừm." Karen lên tiếng.
"Ai." Philomena thở dài, "Ta vẫn cảm thấy cuộc sống trước kia thú vị hơn, cũng
giống như lúc ở trong hoang mạc.”
Karen nói: "Có câu nói, tướng quân thực sự biết đánh trận, thường thường rất
khó đánh ra một trận chiến mà thắng bại quá chênh lệch.”
"Vì cái gì?"
"Bởi vì bọn họ không cần phải dùng phương thức mạo hiểm, thông qua việc bố
cục tỉ mỉ và vận hành cẩn thận, đã có thể bỏ túi chiến thắng."
"À."
"Lại nói, nếu như bây giờ còn muốn ta tự mình ra tiền tuyến chém chém giết
giết mà nói, như vậy thì lúc trước ta đi chém giết lại có ý nghĩa gì đây?"
"À."
Philomena uống một hớp sữa đậu nành cuối cùng, bữa sáng trên bàn hầu như đã
bị cô quét dọn sạch sẽ.
Karen hỏi: "Ngày mai để Healy chuẩn bị nhiều hơn một chút đi."
Philomena rất chân thành mà gật đầu: "Ừm."
Đi theo con đường chiến sĩ, dựa vào thể chất để chiến đấu, cơ thể cần tiêu hao
lượng đồ ăn vô cùng lớn, nhất là Philomena dưới sự dạy bảo của bà ngoại, vẫn
còn trong giai đoạn nhanh chóng phát triển.
Bà ngoại cũng biết điểm này, cho nên thường xuyên bảo Richard mang điểm
tâm và trà chiều mà bà tự làm ở nhà đến.
Karen là đựng trong hộp nhỏ, còn của Philomena, là chứa trong thùng.
Nhiều lúc cả buổi chiều Philomena đều ngồi sau bàn làm việc ở trước văn
phòng của Karen, ăn sạch cả một thùng.
Đây là có ba bữa cơm thêm bữa ăn khuya, điều kiện tiên quyết dừng lại không
rơi.
Nhưng người khác khi theo đuổi một cô gái, dẫn cô ta đi ăn ở nhà hàng cao cấp
đã xem như là một khoản chi phí không nhỏ, còn Richard, cho dù chỉ là loại đồ
ăn đơn giản như này, cũng là một khoảng chi phí vô cùng lớn.
Tối hôm qua lúc liên hoan ở nhà bà ngoại, lúc bà ngoại dọn thức ăn nói bây giờ
sao Philomena lại ăn nhiều đến như thế, làm cho bây giờ bà ấy mỗi ngày đều có
cảm giác là đang đút cho heo ăn.
Ông Deron cũng không biết là đầu óc bị gì, thế mà tiếp lời bằng một câu: Chăn
heo cũng rất vui vẻ.
Như rằng ông ấy đã từng cực kỳ vui vẻ khi trải qua chuyện tương tự.
Sau đó thì vẻ mặt của bà ngoại âm u cả buổi tối.
Sau khi xem xong báo nội bộ, Karen lại đọc một vài tin tức, liên quan tới chiến
trường trên hoang mạc.
Sau khi Trật Tự Thần Giáo chính thức tham gia cuộc chiến của Hoang Mạc, gần
như chỉ trong ba ngày thì đã thu phục tất cả Thánh địa đang bị phản quân chiếm
đóng.
Chỉ có điều cũng không cần chiến đấu gì quá nhiều, bởi vì phản quân Sa Mạc
vốn cũng không phòng thủ các khu Thánh địa, sớm đã di chuyển vật tư và nhân
lực rời khỏi.
Trật Tự Thần Giáo cũng không phân công lực lượng đóng giữ Thánh địa, cũng
thuận tay mà chuyển giao cho Hoang Mạc Thần Giáo.
Kết quả, lực lượng của Trật Tự vừa rút khỏi, phản quân Sa Mạc lập tức phát
động đánh lén, trong chốc lát, một nửa Thánh địa lại thất thủ, Hoang Mạc Thần
Giáo quả thực đã thể hiện ra khái niệm “đồng đội như heo”.
Nhưng rất nhanh, đợt tấn công thứ hai được mở ra, Trật Tự Thần Giáo nhằm
vào các Thánh địa mà triển khai lực lượng, lần này, cũng không khách sáo như
thế, coi như phản quân đã rút đi, chỉ có lực lượng tượng trưng ở nơi đó, nhưng
hai Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn đang hoạt động trên chiến trường vẫn dùng phương
thức chính quy để công thành.
Bản thân Karen thế nhưng là đã từng trải nghiệm qua cảnh tượng khi Trật Tự
Kỵ Sĩ Đoàn tiến đánh khu cư trú của Long tộc ở Địa Huyệt Thần Giáo, dưới
hình thức tấn công quy mô như vậy, gần như cả một khu vực đều đã hoá thành
vùng hoang vu.
Các tín đồ ở các Thánh địa vốn đều có thể tùy lúc mà thay đổi "Tín ngưỡng thứ
nhất" của mình đã gặp phải tai hoạ.
Các cơ sở trong Thánh địa, trận pháp phòng ngự và cái gọi là danh thắng di tích,
đều gặp phải sự tàn phá của Trật Tự.
Trật Tự Thần Giáo vốn cũng không phải là đến giúp Hoang Mạc Thần Giáo ổn
định thế cục, mà là đến đập bàn phá quán, dù sao thì cái khu vực hoang mạc
rộng lớn này, là tổng thực lực cơ bản của cả phản quân Sa Mạc và Hoang Mạc
Thần Giáo.
Một tên trưởng lão của Hoang Mạc Thần Giáo đứng ra công khai phê bình loại
hành vi làm việc không có giới hạn này của Trật Tự Thần Giáo, kết quả ngày
thứ hai, cả nhà của hắn đã bị phản quân Sa Mạc giết sạch.
Một bên khác, Trật Tự Thần Giáo đã đang phân ra một khu vực nhỏ từ trong
phạm vi tín ngưỡng của mình cho Hoang Mạc Thần Giáo, để bọn hắn có thể
tiếp tục tồn tại, đây là định xem Hoang Mạc Thần Giáo như động vật quý hiếm
bị nguy cấp để bắt đầu nuôi nhốt, có lẽ sau mấy trăm nữa nữa, Hoang Mạc Thần
Giáo sẽ biến thành một con "Tiên Đế" khác.
Bởi vì Đòn Roi Kỷ Luật cũng tham gia vào công tác tình báo ở khu vực hoang
mạc, Karen là Trưởng khu Đòn Roi Kỷ Luật, cũng có thể trông thấy những tin
tức không được đưa lên báo này, anh nhìn thấy rất nhiều tác phong làm "Cực kỳ
tàn ác" của Trật Tự.
Nhưng đối với cái này, nội tâm Karen rất bình tĩnh, bởi vì lúc trước nếu không
phải mình có cơ hội ra phía ngoài bố trí canh gác, có lẽ mình cũng đã rơi vào
trong tay của phản quân Sa Mạc.
Trong lúc mình tham gia trò chơi săn đầu người kia, phản quân Sa Mạc đã
thông qua trận pháp truyền tin mà tử hình công khai các thành viên của Đoàn
điều tra Trật Tự rơi vào trong tay bọn chúng.
Thủ đoạn tra tấn của người trong giới giáo hội, so sánh với đám giặc cướp thế
tục kia thì phong phú hơn nhiều, rút gân lột da đều chỉ là trò trẻ con, bọn hắn có
thể rút linh hồn ra để thiêu đốt, hoặc là dùng các loại thuốc tinh thần và thuật
pháp mê hoặc để ngươi mở miệng mắng giáo nghĩa Trật Tự, nhục mạ Đại tế tự,
thậm chí nhục mạ Thần Trật Tự.
Bởi vậy, Karen kém chút trở thành nạn nhân của hành vi "Cực kỳ tàn ác" thật sự
cũng không có tư cách và lập trường để đi khiển trách hành vi "Cực kỳ tàn ác"
bây giờ.