Connor chắp hai tay sau lưng, thò đầu ra, thưởng thức cảnh tượng đẫm máu
phía dưới, thỉnh thoảng khóe miệng lộ ra nụ cười cứng nhắc và tối nghĩa.
Lúc này, Karen ngồi trước mặt thay đổi tư thế, quay người nói chuyện với
Alfred, lắc lắc cổ tay.
Tiểu Connor lập tức học theo động tác, cũng lắc lắc cổ tay của mình, đồng thời
cẩn thận để ý lấy biên độ lắc và tần suất.
"Alfred, ngươi nói xem sau khi ta trả thù đêm nay, những ngày tiếp theo có thể
sẽ yên tĩnh hơn một chút hay không?"
"Thiếu gia, sợ là không thể, bởi vì trên đời này có quả nhiều kẻ ngu xuẩn, mãi
mãi cũng không giết được hết.
"Được rồi, nhưng ít ra trong lòng có thể dễ chịu hơn không ít."
"Đúng, chắc là Leon đã thoải mái hơn rất nhiều."
Ở nơi xa, Leon quỳ sát trên lưng rồng, hai nắm tay nắm chặt, nhìn chằm chằm
phía dưới.
Nếu như nói những người khác bao gồm Connor, đều là mang theo một loại tâm
trạng hơi có vẻ vui thích và thưởng thức mà nói, như vậy Leon thật sự là đang
nhập vai vào, chấp niệm của cậu ta đối với cảm giác báo thù là cực kỳ mạnh.
Alfred tiếp tục nói: "Thuộc hạ biết trong lòng của cậu ta rất hậm hực, cho nên
ngày bình thường sẽ cố ý sắp xếp thêm cho cậu ta một vài công việc, để cậu ta
sống phong phú hơn một chút."
"Ừm."
Trời mưa rơi xuống, người bị dính ướt chạy về nhà, nước mưa dù bị ngăn cách
ở bên ngoài, nhưng cơ thể vẫn rét run lên.
Karen hô với Auggie ở phía dưới: "Auggie, chúng ta có thể trở về.”
Nếu ngươi không đi, chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này tiếp tục giả dạng Người Cầm
Roi để nhiều người quỳ lạy à? Hay còn muốn tiện tay chỉ đạo một vài công
việc?
Auggie thay đổi phương hướng bay trở về, hạ xuống ở một khu vực trận pháp
dịch chuyển của Trật Tự Thần Giáo.
Auggie khôi phục lại hình người, vừa bẻ bẻ cổ vừa nhìn Karen đi ngang qua
trước mặt mình, dùng một loại giọng điệu mang theo nụ cười trên nỗi đau của
người khác nói:
"Này, ngươi gặp rắc rối rồi đấy, ngươi có biết hay không."
Karen nhìn Auggie một chút, không nói gì, tiếp tục đi vào trong.
Connor thì nói với Auggie: "Con rồng lớn ngu xuẩn, dạo gần đây có phải ăn cái
gì đó không sạch sẽ, sao ta cảm giác ngươi lại trở nên đần độn hơn rồi."
"Ta không có … chắc là không có.”
"Vậy là do thuốc mà ngươi ăn có vấn đề gì rồi à?"
"Ngươi đang có ý gì, chủ nhân của ngươi gặp rắc rối rồi đấy, ngươi biết
không?"
"Đầu tiên, hắn không phải là chủ nhân của ta, ta và hắn là bình đẳng, nói cho
ngươi, ta có cùng họ với hắn đấy."
Auggie: "..."
Auggie hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi biết cái gì?"
"Ta không hiểu cái gì cả, nhưng ta hiểu tư thế."
"Tư thế?"
Connor chắp hai tay sau lưng, oai phong lẫm liệt mà đi ngang qua trước mặt
Auggie.
"Ngươi đang có ý gì?"
"Đồ đần!"
Sau khi bước vào trận pháp dịch chuyển, dịch chuyển liên tục vài lần, lúc trở lại
thành phố York, trời đã rạng sáng.
"Thiếu gia, ta đề nghị bây giờ chúng ta đến quầy hàng vỉa hè ăn một xiên xúc
xích nướng, ngài cảm thấy thế nào?"
"Bây giờ chắc người ta đã dọn quầy rồi."
"Không, thuộc hạ cảm thấy vẫn chưa.”
Bởi vì sau khi biết được thiếu gia nhà mình mở một buổi team building, Alfred
không chỉ chuẩn bị radio, còn phái người bỏ Rael ra yêu cầu quầy xúc xích
nướng đêm kia đừng dọn quầy.
Lúc đến, mọi người ăn xúc xích nướng dưới tiếng nhạc radio.
Sự thay đổi đó là lần "Nhiệm vụ kết thúc" này, Neo không có mặt ở đây; thứ
không đổi đó là, cái quầy xúc xích nướng này vẫn khó ăn như trước.
Sau đó về đến nhà, Karen trở lại văn phòng, tắm rửa, đi ngủ.
Chờ đến lúc tỉnh giấc, trời đã ngả chiều, rửa mặt bước ra, trông thấy Connor đã
ngồi ở trước cái bàn nhỏ trong văn phòng mà viết bài tập.
"Bọn họ đâu?” Karen thuận miệng hỏi.
Tối hôm qua để Dinah và Auggie ở lại trong ký túc xá, Connor cũng ở nhà.
Connor đáp lời: "Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn."
Karen gật gật đầu: "Cuộc sống rất có quy luật."
Connor để bút xuống, đi ra văn phòng, Healy ở nhà, cô bé muốn đi lấy bữa ăn
giúp Karen, lúc trước việc này đều là do Philomena phụ trách, bây giờ người ta
đang ở hoang mạc.
Karen ngồi xuống bàn làm việc, ấn cái chuông bàn một cái, thông báo cho đám
người Alfred là mình đã thức, có thể tiến vào trạng thái làm việc.
Trong tình huống bình thường, lúc Karen nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì
quan trọng thì sẽ không ai đến làm phiền anh.
Rất nhanh, Wilker ôm một xấp văn kiện đi đến.
"Trưởng khu, mấy vị Trưởng khu và Đại chủ giáo của các đại khu lúc sáng có
gửi lời hỏi thăm đến, bởi vì bọn họ đều tự mình gọi điện thoại tới, cho nên chỉ
có thể do ngài bắt máy."
Nếu như là phát công hàm hỏi thăm, vậy thì đám người Alfred cứ trực tiếp lấy
danh nghĩa của mình mà trả lời là được.
Nhưng vấn đề là địa vị của Karen bây giờ chạm tay có thể bỏng, tất cả mọi
người đều rất khách sáo mà tự mình gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, coi như
lúc ấy Karen không có nhận điện thoại, bây giờ đã thức, chắc chắn phải tự mình
gọi lại.
"Ứm, ta đã biết."
Karen cầm danh sách lên nhìn một chút.
"Trưởng khu, đây là tiến trình cải cách mới nhất của bộ môn mới, còn có
phương án dự toán...”
"Những cái này cũng không cần mang đến cho ta xem, các ngươi cứ xử lý
trước, ta chỉ xem kết quả."
Wilker cười khổ nói: "Vấn đề phiếu điểm, có chút khó giải quyết.”
"Cho dù phải chuyển đến hoặc tạm dừng những bộ phận khác, cũng phải thỏa
mãn bọn hắn trước, tiến độ cải cách không thể chậm lại."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
Thật ra thì chủ yếu vẫn là vì nguồn thu từ phía Đoàn dân binh vẫn chưa xuất
hiện, trước đó Neo phải làm chân chạy vặt một hồi, thật vất vả mới tìm được cơ
hội chuồn khỏi để chạy đi đào mộ, đào ra một đám người sống.
Công lao rất lớn, cũng rất cần thiết vào lúc này, nhưng vấn đề là … thứ này tạm
thời không thể nào biểu hiện ra được.
"Bên phía Hoang Mạc thế nào rồi?" Karen nâng tách trà lên uống một ngụm
hỏi, "Bắt đầu ra tay với mục tiêu kế tiếp chưa?”