Neo dùng muỗng nhỏ múc ra một chút canh, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi
thổi, nếm thử mặn nhạt.
Từ biểu cảm trên mặt của hắn thì có thể thấy được vẻ hài lòng, lập tức múc ra
hai bát, một bát đặt ở trước mặt mình, một cái bát khác đặt ở trước mặt trận
pháp truyền tin, cũng là ở trước mặt Karen.
Hắn cầm lấy một đôi đũa bạc, dừng lại một chút, lại lấy ra thêm một đôi, cắm
đũa vào trong cái bát của Karen.
"Cậu nếm thử đi, hương vị thật sự rất không tệ."
"Được rồi, ngài bỏ đũa xuống đi."
"Cậu phải tin tưởng vào tài nấu nướng của ta."
"Được rồi, cầm đũa xuống đi."
"Không nếm thì sẽ hối hận đấy nhé."
"A."
Neo không lấy đũa đi, bắt đầu ăn, hắn đã từng thấy Karen tổ chức tang lễ cho
Đại chủ giáo Waffron, đến bây giờ, Leon còn thường xuyên trở về nấu một bát
hoành thánh rồi đặt trước ảnh của ông nội mình, Neo vốn là cố ý.
Sau khi ăn hết một bát lớn, Neo thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, bưng lên cái bát
kia của Karen, nói:
"Cậu không ăn thì thôi, vậy thì ta ăn, không nên lãng phí."
"Không sao, nhìn ngài ăn, ta cũng rất vui mừng.”
"A, vậy à?”
"Ngài phải ăn nhiều một chút, để mau lớn."
"Hà hà." Lần này Neo vừa ăn vừa hỏi: "Thế mà cậu thật sự cướp được vị trí này,
sao làm được thế?"
"Đóng vai ngu dốt."
"Ổ?" Neo suy tư một chút, không có tiếp tục tra hỏi đến cùng, ngược lại hỏi,
"Chừng nào thì cậu tới?"
"Cũng nhanh thôi, có lẽ trong vài ngày nữa, đi theo lực lượng bổ sung mà đến."
"Chờ đến khi đó, chiến sự thật sự sẽ bắt đầu đánh, công tác chuẩn bị chiến tranh
của hai bên sẽ cùng hoàn tất, ta cũng rất chờ mong."
Karen không nói chuyện.
Neo: "Mau nói cậu cũng thế đi."
Karen không nói như vậy, mà là cố ý mỉm cười nói: "Có cái gì đáng để mong
đợi đây, chiến tranh suy cho cùng cũng chỉ là diễn biến của chính trị.”
"Chậc!"
Karen thở dài, nghiêm mặt nói: "Vẫn phải dựa vào ngài."
Vị trí đã lấy được, giấy thi mình nộp cũng trống trơn, khẩu hiệu là phục tùng
mệnh lệnh và làm một con rối chỉ biết nghe lời, nhưng dù sao cũng là chỉ huy
quân đoàn trên vạn người, đối mặt liên quân của các giáo hội, trong đáy lòng
của Karen vẫn còn có chút chột dạ.
Dù gì cũng đã dùng phương thức gian nịnh để bắt đầu, anh thật sợ rằng mình
cũng phải dùng phương thức gian nịnh để kết thúc công việc.
"Cậu đang lo lắng cái gì đấy, không cần phiền não làm gì, biết kiểu trận chiến
nào dễ đánh nhất không?" Không có chần chừ, Neo trực tiếp đưa ra đáp án,
"Một trận chiến sung túc."
Karen bưng ly nước đá trước mặt lên, uống một ngụm.
Neo tiếp tục nói: "Liên quân cũng tăng binh lên rất nhiều, trên mặt nhân số thậm
chí có thể nói là vượt qua chúng ta gấp hai hoặc ba lần, nhưng chủ thể của liên
quân được cấu thành từ một nhóm gồm mười sáu cái Thần Giáo chính thống và
một loạt Thần Giáo cỡ lớn cỡ trung, cái loại đối thủ nhìn có vẻ rất đông đảo này
cũng không có gì đáng sợ.
Mặt khác đó là Trật Tự Thần Giáo thật ra cũng không kém, mặc dù Trật Tự
Thần Giáo không đủ sức để một mình đơn đấu cả giới giáo hội, nhưng trước
mắt chỉ là một trận chiến mà chiến trường và quy mô chiến tranh bị giới hạn,
Trật Tự Thần Giáo thật đúng là không thiếu thứ gì, đồng thời, các loại phương
diện như nhân lực và tiếp tế hậu cần của chúng ta, chắc chắn mạnh hơn bên phía
liên quân không chỉ một cấp bậc.
Nguyên nhân mà trong lòng cậu cảm thấy chần chừ cũng rất đơn giản, từ trước
tới nay, cậu đều có thói quen làm cho tốt nhất ở mọi phương diện, bỗng nhiên
tiếp nhận một chuyện mà mình không quen thuộc sẽ dễ dàng cảm thấy hốt
hoảng.
Nhớ kỹ một điều, chiến tranh, cho tới bây giờ đều không tồn tại hai chữ "Tốt
nhất". Chúng ta cũng không phải ngồi trên vị trí của Đại tế tự, ông ta cần tính
toán được mất trên đại cục, cái kiểu vấn đề gần như có thể xem như là suy luận
triết học ví như thua nhưng lại thắng, thắng nhưng lại tương đương với thua
cũng không liên quan gì đến chúng ta.
Cái bài thi này, vĩnh viễn không thể nào lấy được 100 điểm, 60 điểm đạt tiêu
chuẩn thì cũng không khó, vả lại, hiệu quả của 60 điểm bình thường lại càng tốt
hơn là 100 điểm."
Karen hỏi: "Không phải ngài cũng đang suy luận triết học sao?"
"Ha ha, có lẽ vậy, ta là đang an ủi cậu, đám thuộc hạ của cậu bây giờ mà biết đại
ca tín ngưỡng của họ đang suy nghĩ lo được lo mất thì chắc chắn sẽ ngoác mồm
kinh ngạc, nhưng cậu cứ yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho cậu, ha ha."
"Ngài nghỉ ngơi sớm đi."
"Ta biết, cậu mau dọn dẹp mà đến đây đi, công việc huấn luyện chỉnh đốn tiếp
theo, đến tiền tuyến rồi triển khai sau cũng không thành vấn đề."
"Nhưng vận chuyển bổ sung trang bị, cũng cẩn thời gian."
"A, đúng, suýt nữa ta quên mất chuyện này, lần này Người Cầm Roi chắc hẳn sẽ
cấp những món đồ thật tốt." Neo buông bát xuống, có chút hưng phấn mà xoa
xoa tay, "Nói không chừng trang bị cho cái Đoàn dân binh này, có thể không
kém hơn là khi trú quân trở thành quân chính quy."
Hệ thống quân đội của Trật Tự Thần Giáo hiện tại rất rõ ràng, Kỵ Sĩ Đoàn
không thể nghi ngờ là có địa vị chủ lực trung tâm, lực lượng tác chiến thứ hai là
quân chính quy được tạo thành từ trú quân các nơi, lực lượng thứ ba chính là
Đoàn dân binh có số lượng nhiều nhất.
Phía dưới còn có hai lực lượng khác, thứ tư là quân tôi tớ, ý để chỉ các Thần
Giáo và thế lực phụ thuộc của Trật Tự Thần Giáo, ví như Địa Huyệt Thần Giáo
sẽ phát ra lực lượng tác chiến gia nhập, mẹ của Auggie sẽ tự mình dẫn theo
Long tộc, Đảo Ám Nguyệt cũng sẽ tổ chức một cái đoàn võ sĩ Ám Nguyệt, ngay
cả Pamirez Giáo, cũng cần điều động “kỹ thuật viên” đến.
Lực lượng nhỏ yếu là vấn đề thực tế, nhưng nếu ngươi dám không xuất binh, đó
sẽ là vấn đề về thái độ.
Cho dù những con chó này không cắn nổi người, nhưng ít ra có thể đứng sủa
bên chân chủ, tăng uy thế.
Về phần lực lượng tác chiến thứ năm cũng là ở tầng chót nhất, đó là Hoang Mạc
Thần Giáo, bởi vì một thế lực ngu xuẩn thiển cận nội đấu từ đó làm cho lực
lượng phía ngoài tham gia vào, trên cơ bản đều sẽ bị giẫm đạp ở tầng dưới chót
nhất.
Những con chó khác dưới chân Trật Tự Thần Giáo, mặc dù thường xuyên bị
đánh đập, nhưng tốt xấu gì thì ngẫu nhiên cũng sẽ được một chút thức ăn,
nhưng hiện nay Hoang Mạc Thần Giáo đều đã không phải là chó phải tự kiếm
ăn, mà là làm chó đồng thời còn muốn bày đồ cúng dâng lên cho chủ.
"Vẫn phải khống chế chính mình một chút." Karen nhắc nhở