"Tí tách… tí tách…tí tách..."
Tiếng nước chảy quen thuộc, "Đánh thức" Karen từ trong giấc ngủ, anh rất bất
đắc dĩ, bởi vì trước đây, anh rất thật vất vả mới có thể ngủ ở nơi doanh trại này.
Cố ý không để ý tới nó, nhưng đợi một hồi, giấc mộng sớm đã quen thuộc này
chẳng những không có biến mất, ngược lại là có tiếng “Ê.. a..” truyền đến giống
như tiếng trẻ con đang khóc.
Karen chỉ có thể mở mắt ra, anh nhìn thấy cái hồ nước quen thuộc, ừm, cái lưỡi
hái kia vốn cũng rất quen thuộc không có ở đây.
Đứng người lên, đi đến bên cạnh hồ nước màu đen, cúi đầu xuống, Karen nhìn
thấy trong hồ nước xuất hiện cái bóng, có một thứ giống như một đứa bé, đang
quay lưng về phía mình, trên người của nó có vô số sợi tơ màu vàng kim quấn
xung quanh.
"Thứ gì đây?" Karen hơi nghi ngờ một chút, anh nhớ kỹ mình từng nghe thấy
giọng nói của Thần Chiến Tranh từ dưới hồ nước này.
Thế nhưng mà đừng nói với ta rằng bản thể của Thần Chiến Tranh của kỷ
nguyên trước được miêu tả lừng lẫy trong thần thoại tự thuật lại là một đứa bé
to bằng cái bàn tay chứ?
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì mức độ đáng tin của những bức tranh tường kia
hoàn toàn bị sụp đổ.
Đưa bé trong ảnh phản chiếu bắt đầu quay người lại, sợi tơ trên người nó cũng
tại càng ngày càng dày đặc.
Cuối cùng, nó hoàn toàn xoay người, nhìn thấy Karen.
Sau đó, nó há mồm, trong chốc lát, tất cả sợi tơ màu vàng kim trên người nó lập
tức bị biến thành màu đen, chúng bắt đầu điên cuồng ghìm chặt cổ của nó.
Nó cực kỳ dày vò, nó rất đau đớn, nó rất khó chịu, đồng thời nó cũng cực kỳ sợ
hãi.
Karen cau mày nhìn xem cảnh này, đến bây giờ, anh còn đang suy nghĩ xem đây
rốt cuộc có phải là Thần Chiến Tranh bị giam cầm ở nơi này hay không.
Dù sao thì khác nghề như cách núi, Karen học rất nhiều thứ, nhưng những thứ
anh không học được càng nhiều hơn, có một môn học từ lúc vừa mới bắt đầu
anh đã tương đối bài xích, cố ý không đi học, đó chính là … xem bói.
Từ bức tranh vẽ tường của Lynda, lại trải qua sự lựa chọn kỳ dị của ngài Bede,
Karen có cảm giác cực kỳ bài xích đối với cái nghề "Xem bói" này;
Đây là sau này, thật ra từ khi vừa bắt đầu anh đã rất không thích cái môn học
chuyên "Lải nhải" này.
Hiện tại, bên cạnh mình có một Piaget thỉnh thoảng sẽ gửi một bức tranh đến
chỗ mình là đủ rồi, Karen cũng không có hứng thú đi cầm một quả cầu thuỷ tinh
trên tay mà cả ngày.
Cũng bởi vậy, Karen hoàn toàn không rõ ràng, mình là đang bị “Xem bói”.
Nhưng mà anh có biết hay không cũng không có ảnh hưởng gì, xem bói dính
đến Thần linh, một khi liên lụy đến anh, như vậy kẻ xem bói chắc chắn sẽ càng
khó chịu hơn, bởi vì bản thân Karen vốn là một vật ô nhiễm khổng lồ.
Đúng theo nghĩa trên mặt chữ, nhìn vào thì sẽ bẩn mắt.
"Ê…a…"
Những sợi tơ vàng trên người đứa bé hoàn toàn biến thành màu đen, thời gian
dần trôi qua, nó cũng tiêu tán, hoặc là chìm vào sâu trong hồ.
Karen nhìn khắp bốn phía, khẽ nhíu mày, anh cảm thấy cái giấc mơ này có chút
khó hiểu.
Sau đó, anh ngẩng đầu: "Ai, vẫn nên tỉnh dậy thôi."
…
Mở mắt ra, Karen từ trên giường ngồi dậy.
Đèn trong lều đang sáng, Connor đang ngồi ở trên bàn viết bài tập.
Cô bé vốn cho rằng sau khi đi đến chiến trường sẽ không có bài tập, trên thực tế
ngay từ đầu cũng đúng là như thế, nhưng về sau Pall cảm thấy Connor quá nhàn
rỗi nên cưỡng ép sửa lại “quy định về bài tập”, huỷ bỏ quyền được miễn bài tập
trong lúc chiến tranh.
"Connor, rót cho ta ly nước."
Connor để bút xuống, đi tới rót một ly nước giúp Karen, còn bỏ thêm vài viên
đá vào trong.
"Ngươi vừa nằm mơ à?" Connor hỏi.
"Ừm?"
"Phương thức tỉnh lại này của ngươi, ta cũng từng có, lúc trong giấc mơ ta biến
lớn, rất lớn."
Đó là khi Connor hấp thu truyền thừa của Long Thần Phản Nghịch. Karen nói:
"Vậy có lẽ ta không giống ngươi rồi, ta nhìn thấy một thứ rất rất nhỏ."
"Ồ." Connor nhún vai, "Vậy chúng ta không có tiếng nói chung rồi, hoặc là, trẻ
con đều muốn lớn lên, người lớn lại muốn biến về thành trẻ con?"
"A, ngươi thật thông minh.”
Connor chu mỏ một cái, ngồi trở lại làm bài tập.
Karen bưng ly nước, đi ra ngoài lều vải, lều vải ở trên lưng Kim Giáp Long
Quy, sau khi quân đoàn kéo dài khoảng cách với tổ thông tin ở phía trước, trước
mắt đang ở trong trạng thái sắp tiếp cận, dựa theo tính toán, buổi sáng ngày mai
tổ thông tin sẽ tiến vào trong vòng vây của quân địch, mà quân đoànchủ lực
nhất định phải đến chiến trường vào lúc giữa trưa để phát động tiến công, như
vậy mới có thể giảm hệ số nguy hiểm của tổ thông tin xuống mức thấp nhất.
Uống một ngụm nước đá, Karen lắc lắc đầu.
Đột nhiên, Karen cảm giác được một cảm giác đói bụng xuất hiện, mặc dù
không mãnh liệt, nhưng thật sự tồn tại.
Karen lập móc thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo ra, châm thuốc hút mạnh một
hơi rồi nắm chặt ngực của mình, hỏi: "Sao bỗng nhiên ngươi lại không ngoan
rồi?"
Không có trả lời, nhưng mức độ của cơn nghiện đói cũng không cao, vẫn luôn
duy trì bình ổn.
"Này?"
Giọng nói của Neo vang lên sau lưng Karen.
Lều của hắn cũng ở trên lưng Kim Giáp Long Quy, ở đằng trước lều của Karen,
hắn có thói quen dùng thuốc trước khi ngủ, ngủ một giờ sẽ tỉnh lại, nên dứt
khoát ra ngoài hóng gió, xoay người nhìn lại, phát hiện Karen cầm điếu thuốc
trong tay.
"Karen, cậu không nên làm ta sợ đấy?"
Cực kỳ hiển nhiên, Neo liếc mắt đã nhìn ra Karen gặp vấn đề gì.
"Mẹ nó! Ngày mai sẽ chính thức đánh nhau, còn cần cậu đứng trên người Cốt
Long để cổ vũ sĩ khí toàn quân đấy, bây giờ cậu lại phát bệnh à?"
Karen lắc đầu: "Không có việc gì, vấn đề lần này không lớn."
Nghe Karen nói như vậy, Neo mới yên lòng, trêu chọc nói: "Vậy có nghĩa là bị
đói tỉnh à?"
"Gần đúng rồi đấy."
"Ha ha, sao cậu giống hệt con Cốt Long kia thế, chẳng lẽ cơ thể còn đang phát
triển?"
Karen không thèm để ý đến hắn, khoát khoát tay: "Ta trở về thử ngủ thêm một
lát, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Neo nhìn xem bóng lưng Karen trở về, đột nhiên, hắn giống là nghĩ đến cái gì,
nụ cười trên mặt lúc này biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một vẻ mặt
giận quá hoá giận:
"Này, ta nói…" Karen dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Sao vậy?"
Neo rất là khó chịu mà hỏi thăm:
"Cậu kẹt ở cảnh giới thần bộc, rất lâu rồi nhỉ?"
"Hình như cũng không được bao lâu."
"Không được bao lâu?
Đối với người khác mà nói, quả thật cũng không tính là bao lâu, nhưng đối với
cậu, Karen. Inmerais mà nói, thời gian này đã rất lâu rồi, lâu đến gần như là một
tội lỗi!
Bây giờ cậu là thần bộc, cậu có còn nhớ rõ lần thứ nhất cậu từ thần bộc đến thần
khải, cậu dùng bao nhiêu thời gian không?
Ta nhớ không lầm, sau khi cậu đến Wien, sau khi vào ở trang viên Ellen thì mới
hoàn thành thanh tẩy trở thành thần bộc, sau đó, trước khi rời khỏi trang viên,
cậu đã hoàn thành thần khải.
Mà cậu bây giờ, lại kẹt ở cảnh giới thần bộc lâu đến như vậy."
"Hiện tại và quá khứ cũng không giống nhau."
"Đúng là không giống, lúc cậu đi ra trong vùng ô nhiễm, toàn bộ cơ thể trở nên
vô cùng sạch sẽ, cũng đã mất đi tất cả sức mạnh.
Ở trong trang viên Ellen hoàn thành một lần thần bộc mới, ta đã chứng kiến
cảnh tượng khi đó, đúng là cực kỳ gian nan, nhưng cậu chỉ vừa trở thành thần
bộc thì đã có được sức mạnh không kém hơn lúc trước khi tiến vào hang động.
Cho nên, việc này trên một khía cạnh cũng đã nói rõ, thời gian mà cậu kẹt ở
cảnh giới này không phải tính từ lúc cậu bắt đầu trở thành thần bộc, mà là tính
từ trước khi cậu tiến vào hang động…
Thậm chí, dựa theo khái niệm cảnh giới đơn thuần mà tính toán ngược về trước,
là bắt đầu tính từ lúc cậu vừa tới trang viên Ellen trở thành thần bộc.
Wow, cậu nhìn xem, cậu đã kẹt ở cảnh giới thần bộc lâu như vậy, ai, cái thiên
phú này cũng quá bình thường rồi."