"Truyền lệnh, rút lui đi."
Tartas ra lệnh cực kỳ quả quyết.
"Thế nhưng nếu chúng ta cứ rút lui như vậy thì chẳng phải là nhường phía hậu
phương của các quân đoàn khác trên tiền tuyến lại cho quân đoàn Trật Tự rồi
sao?”
Tartas thở dài, nói: "Không có biện pháp nào khác, nơi này là chiến trường
chúng ta chuẩn bị để bao vây đối phương, vốn cũng không thích hợp để chúng
ta tiến hành phòng ngự, huống chi bây giờ quân đoàn Đại Địa đã bị đánh sập, sĩ
khí bên phía Trật Tự đang cao còn sĩ khí bên quân ta đã sa sút đến cực điểm,
nếu còn tiếp tục phòng ngự thì cũng rất khó có thể chống đỡ bước tiến của quân
đoàn Trật Tự.
Thay vì đem quân đoàn của chúng ta cũng chôn vùi ở nơi này, không bằng rút
đi, tiếp tục yểm trợ trụ sở tiếp tế hậu cần tiếp tế nhiên liệu tồn tại, đến lúc đó
vừa kêu gọi viện quân vừa ra lệnh cho phía tiền phương phòng thủ, sự tồn tại
của chúng ta cũng có thể mang lại tác dụng kiềm chế nhất định đối với quân
đoàn này của Trật Tự, để nó không có cách nào tập trung vào việc tiến công;
nếu như viện quân có thể đến kịp, bên phía chiến tuyến này còn có cơ hội cứu
vãn.
Nhưng nếu như chúng ta cũng bị tiêu diệt, vậy thì căn cứ hậu cần kia cũng
không còn lực lượng nào có thể bảo vệ, viện quân cũng gần như không có khả
năng đến chi viện kịp thời, chiến tuyến này cũng thật sự xong đời rồi."
"Hiểu rồi, anh cả."
Glihar cảm thấy, rốt cục anh của mình cũng khôi phục lại trình độ vốn có, sau
khi tách khỏi cái con Trí giả Tinh Linh kia.
Tartas nhìn thoáng qua vết đen dưới chân, đó là dấu vết của Trí giả Tinh Linh bị
đốt rụi khi nãy, hắn nói:
"Chuyện này phải viết vào báo cáo điều tra rồi nộp lên đi."
"Đúng vậy, nên làm như vậy."
Nếu như đây là trường hợp đặc biệt thì còn tốt, nhưng nếu như không phải
trường hợp đặc biệt, mà là phương pháp bên phía Trật Tự Thần Giáo phát minh
ra để ô nhiễm và quấy nhiễu Trí giả Tinh Linh, như vậy thì chả nhẽ sau này
quan chỉ huy của quân đoàn Sinh Mệnh đang mang theo một thứ ảnh hưởng tiêu
cực mà chỉ huy sao?
Giờ phút này, quân đoàn Sinh Mệnh dưới mệnh lệnh của Quân đoàn trưởng, bắt
đầu rút lui, để an toàn, đàn yêu thú bị xem như tốt thí để dùng, dù sao thời gian
tồn tại của bọn chúng cũng có hạn, vốn là là sản phẩm chuẩn bị lâm thời cho
chiến trường, giá trị thu về rất thấp, nên cũng không mang đi.
Đồng thời, các lực lượng cơ động kéo dài về phía hai cánh, yểm trợ cho quân
trận rút lui.
Nhưng mà, bên phía quân đoàn Sinh Mệnh mới bắt đầu lui về, đàn yêu thú bên
kia, lại bắt đầu nổi điên.
Mới đầu, từ trên xuống dưới, tất cả mọi người không phát hiện được có chuyện
gì bất thường, quan chỉ huy tưởng rằng đám yêu thú đang điều chỉnh để chặn
hậu, những binh sĩ khác trong quân đoàn cho rằng là mệnh lệnh điều động bình
thường, cho đến khi bọn yêu thú rút ngắn khoảng cách đến một mức độ nhất
định nhưng vẫn không giảm tốc độ mà lại tăng tốc tấn công, tất cả mọi người
mới nhận ra là đã xảy ra chuyện,
Nội bộ bỗng nhiên xuất hiện phản bội, thật ra chính là tình huống khó xử lý
nhất, bởi vì trước đó cũng không có phương án nào được chuẩn bị trước để đối
phó với tình huống này.
Trước mắt, lực lượng cơ động của quân đoàn Sinh Mệnh còn đang ở phía sau
đàn yêu thú, muốn lui về ngăn cản cũng không kịp.
Cuối cùng thì đám yêu thú phát điên xông vào bên trong quân đoàn Sinh Mệnh,
bắt đầu trắng trợn giết chóc, giẫm đạp, phá hoại.
Nếu như trong quá khứ, đối mặt với tình huống như thế này, mặc dù khó giải
quyết, nhưng cũng không phải là không thể xử lý, nhưng bây giờ thế nhưng là
đang ở trong chiến trường, bọn hắn muốn xử lý, cũng phải nhìn xem quân đoàn
Trật Tự ở phía đối diện có cho bọn hắn cơ hội để làm như vậy hay không.
Rất hiển nhiên, Neo không có cho bọn hắn cơ hội này, về phương diện phản ứng
tình huống bất ngờ trên chiến trường thì trình độ của Neo là không thể nghi ngờ.
Kevin vừa ăn thuốc hồi phục thể lực, được ba tên mục sư chuyên trách "Hầu hạ
xoa bóp" đến bây giờ, lại kéo theo cái cơ thể mỏi mệt mà bắt đầu chỉ huy pháo
binh.
Nó "Trông thấy" đàn yêu thú nổi điên, lập tức hiểu ra là do ai làm.
Nó rất rõ ràng, con mèo nhỏ thích cưỡi ở trên lưng của mình kia rốt cuộc có
thiên phú ra sao.
Kevin đưa ra toạ độ cho pháo binh, không có nhằm vào trong quân đoàn Sinh
Mệnh, cũng không có nhằm vào phía trước, mà là nhằm vào phía sau của quân
đoàn Sinh Mệnh.
Từ khoảng cách xa như vậy, thật ra tọa độ cũng không có ý nghĩa gì lớn, bởi vì
gần như không cách nào nhắm bắn chính xác được mục tiêu.
Nhưng tác dụng của pháo binh, ngoại trừ tạo ra sát thương trực tiếp cho sinh lực
địch thì việc đả kích sĩ khí của quân địch cũng rất quan trọng.
Lúc này thì nội bộ của quân đoàn Sinh Mệnh đã trở nên hỗn loạn vì bầy yêu
thú, phía trước lại là chiến trường, nếu là phía sau lại bị pháo kích, cho dù
không có bao nhiêu người chết vì loạt pháp, nhưng thứ ánh sáng chói mắt đáng
sợ và tiếng nổ vang điếc tai kia đều không phải giả.
Đánh trận, muốn tiêu diệt toàn bộ quân lực địch trong một lần gần như là điều
không thực tế, làm cho đối phương đứng trước bờ vực tan rã là được rồi, thông
thường thì tỷ lệ thương vong lớn nhất không phải sinh ra trong lúc giao chiến
chính diện mà là trong lúc một bên bị đánh tan quân trận mà tan tác bỏ chạy khi
bị quân địch truy kích.
Vốn dĩ chuẩn bị phục kích đối phương lại biến thành mình bị đối phương phục
kích, với tốc độ bị đánh tan của quân đoàn Đại Địa, quân đoàn trưởng của quân
bạn càng ngồi trên người khổng lồ mà chạy về phía quân mình để nhờ che chở,
yêu thú bên mình bỗng nhiên phản loạn và bị pháo kích của kẻ địch tấn công từ
phía sau…
Nếu bên phía quân đoàn Trật Tự nhận được sự đãi ngộ tương tự, vậy thì phải
cần Karen cưỡi Cốt Long tự mình ra tuyến đầu, để gượng ép kéo lại cục diện,
cho dù vậy còn chưa chắc có thể thành công. Bởi vì một khi xuất hiện cục diện
chiến trường tan tác, tinh thần của tập thể sụp đổ, vậy thì không còn là do quân
sĩ có dũng cảm hay trung thành không, bởi vì đây là một cơn sóng thần quét qua
tất cả.
Mà lúc này, các kỵ sĩ bên phía Trật Tự sớm đã hành động trước một bước, đuổi
theo lực lượng cơ động của quân đoàn sinh mệnh đang định trở về phòng thủ.
Khi nhìn thấy đám kỵ sĩ Trật Tự mặc giáp đen kia cũng xuất hiện, đám binh sĩ
của quân đoàn Sinh Mệnh cũng đã sụp đổ.
Từ đó, việc tổ chức chống cự, chặn đánh, rút lui, gần như đã trở nên không thực
tế, trừ phi vào lúc này đầu óc Karen bị úng nước mà ra lệnh thu binh dừng truy
kích, nếu không thì cho dù chỉ dựa vào sự phát huy dựa theo bản năng của binh
sĩ hai bên, bên trốn cũng gần như không thể tránh khỏi cục diện phần lớn lực
lượng sẽ bị tiêu diệt.
Tartas trừng mắt nhìn, liếm môi một cái.
Đây là quân tư nhân của nhà hắn, là tài sản riêng của gia tộc hắn, theo lý thuyết,
bị chôn vùi ở chỗ này, hắn sẽ vô cùng đau lòng, nhưng cục diện đã sụp đổ đến
tận đây, ngược lại thì cảm xúc của hắn cũng không biến hoá quá nhiều