Lúc Philomena vừa tắm xong đang quay trở về lều của mình, đụng phải Richard
đang xách theo ba cái thùng.
Khóe miệng của cô ta theo bản năng muốn nhếch lên một chút, nhưng lại vô
thức kiềm chế lại, cuối cùng dẫn đến ánh mắt của cô trở nên âm trầm hơn.
Phải biết rằng khí chất của cô vốn là vô cùng u ám, từ sau khi đi vào tiền tuyến
không ngừng chém giết với trinh sát của bên liên quân càng khiến cô lạnh lẽo
hơn.
Đổi lại nếu là người khác bị ánh mắt này nhìn đến, sợ là đã sớm tê cả da đầu
kiếm cớ muốn chạy khỏi nơi này, nhưng Richard hoàn toàn miễn dịch.
"Ha ha, biết cô ăn rồi, nhưng chắc là chưa no."
Philomena không nói chuyện, đi vào trong lều của mình.
Lúc Richard cầm theo thùng đi vào, trông thấy Philomena đã đang kéo cái lò.
Đúng vậy, dù ăn thêm phần đồ ăn của Quân đoàn trưởng, cô vẫn chưa ăn no.
Trong khoảng thời gian gần đây, lượng cơm ăn của cô tăng vọt, tăng đến tình
trạng chính bản thân cô cũng cảm thấy khó tin, cô cảm thấy bây giờ mình giống
như là đám lạc đà có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong chỗ sa mạc này, lúc thi
hành nhiệm vụ có thể giảm bớt tiêu hao, chỉ khi nào về doanh trại, thì phải liều
mạng ăn, thế nhưng mà trên người của mình cũng không có nhô ra hai cái bướu
như lạc đà.
"Dời nó đi, dùng cái này trực tiếp nấu, hàng tiếp tế mới đến, ta vừa trộm không
ít cốt lẩu của Karen.”
Trong ba cái thùng của Richard, một cái chứa là vỏ đạn Pháo Ma Tinh, đoàn
pháo binh gần đây không khai hoả nhiều, chỉ là đứng xa xa thử bắn mấy phát,
cái vỏ đạn pháo này cũng là hắn dùng quan hệ mới lấy được.
Trong hai thùng còn sót lại, một cái thì chứa đầy mấy cục mỡ bò và những đồ
gia vị khác, nhà kho tư nhân của Quân đoàn trưởng Karen vốn là do Richard
phụ trách quản lý, đây xem như là đã biển thủ rồi;
Một thùng khác thì là đồ nhúng lẩu còn rất tươi, trong thùng còn có nước đá, rất
hiếm ở nơi sa mạc này.
Quả thật là chúng đi theo cùng chuyến hàng tiếp tế mới nhất mà đến đây, nhưng
những thứ này cũng không ở trong chỉ tiêu hạng mục tiếp tế bình thường được
cung cấp, phải sử dụng chỉ tiêu cá nhân để lấy những thứ này, ngược lại Richard
cũng không tính là vi phạm quy định, thật sự là do người nhà của cậu ta ở nơi
này nhiều, cậu ta đem chỉ tiêu của bản thân, cha, mẹ, cô, dượng cùng dùng
chung.
Nồi bắt đầu được đun lên, sau khi mấy viên cốt lẩu hoà tan, Richard bắt đầu bỏ
nguyên liệu nấu ăn vào nồi, Philomena bưng bát cầm đũa, ngồi chờ ở bên cạnh.
"Gần đây có vẻ ta ngày càng dễ dàng đói bụng, ăn cũng càng ngày càng nhiều."
"Đây là chuyện tốt, ta đã hỏi bà nội ta, bà nội bảo rằng là bởi vì cô đang đứng ở
trước giai đoạn đột phá tiếp theo.
Thư của ông nội ta gửi thì dán ở mặt dưới của thư bà nội gửi, cho nên ông nội
có xem qua nội dung bức thư của bà nội ta, lén nói cho ta rằng lúc vào cái tuổi
này của cô thì một bữa cơm bà nội hận không thể ăn hết một con voi."
"Sau khi đột phá, lượng cơm ăn sẽ hạ xuống sao?"
"Chắc là sẽ không, bởi vì ông nội ta còn nói bà nội ta lúc mang thai, có thể ăn
một con rồng."
Trên đời này người có thể có được kỳ ngộ giống như Karen, đi ra từ trong
nguồn ô nhiễm Thần tính nồng nặc để rồi cơ thể được tái tạo lại cũng quá hiếm
gặp, phần lớn người đều đi con đường cường hóa thân thể, phải trải qua quá
trình "Tái phát triển" những bộ phận cơ thể mình, cơ bắp, xương cốt, khí quan,
đều cần từng đợt rèn luyện để tăng cường, cho nên những người đều có khẩu
phần ăn rất lớn, mà lúc tuổi còn trẻ thậm chí có thể dùng khẩu phần ăn để cân
nhắc độ cao phát triển trong tương lai.
"Ta không muốn mang thai."
"Không có việc gì, nếu lúc ngươi mang thai phiếu điểm không đủ để mua cơm,
ta cho ngươi mượn." Richard lại bổ sung thêm một câu, "Không cần trả."
"Ta không thích trẻ con."
"Ta cũng vậy, ta rất ghét nghe tiếng khóc của trẻ con."
"Thật?"
"Đương nhiên là thật, ngươi biết ta sợ rằng con mình đến dường nào không, ta
đoán chừng đến lúc đó ta lại ra tay đánh còn mạnh hơn cha ta, ra tay ác hơn."
Nói đến đây lúc, trong đầu Richard tưởng tượng mô phỏng một chút, thử nhập
vai vào Eisen, cậu ta mắng:
"Quá không ra gì!"
Philomena từ chối cho ý kiến.
Richard bắt đầu vớt đồ ăn ra, đặt ở trong bát của Philomena, cô lập tức cúi đầu
bắt đầu ăn, hai người phân công công việc chuẩn xác, phối hợp ăn ý, Richard
giữ nhịp độ rất tốt.
"Con trai của anh cầm thùng đi vào trong rồi, trận chiến này sẽ để cho tất cả
người còn sống sót được rèn luyện, nhưng chờ đến lúc tổng báo cáo, ta cảm
thấy phương diện mà con của anh tăng lên rõ ràng nhất chắc là nấu nướng."
Ở trong khu vực trung tâm của doanh trại có một đống đất cao ngất những Trận
pháp sư đang ở đây bố trí pháp trận, Eisen, Kaixi và Lucie đều là Trận pháp sư
cấp độ tương đối cao, bọn họ đã hoàn thành thiết kế cho tầng cao nhất, phần còn
lại thì giao cho những Trận pháp sư cấp trung và thấp hoàn tất, bọn họ cũng có
thể ngồi tại phía trên này để nghỉ ngơi.
Bởi vậy, bọn họ chính mắt nhìn thấy hành động lúc trước của Richard.
Eisen nói với vợ mình: "Anh phát hiện đối với chuyện này, tâm lý của em là
càng ngày càng không ổn định."
Kaixi thở dài, nói: "Em nghĩ, em đã là người có tâm lý ổn định nhất trong số
những người mẹ sẽ phải đối mặt với tình huống này."
Người trẻ tuổi vì nhiều nguyên nhân như cá tính hay là tình yêu nên có thể
không thèm để ý đến những vấn đề tồn tại khách quan, có thể không thèm đếm
xỉa đến rất nhiều khách quan tồn tại vấn đề, nhưng là người làm mẹ … có lẽ thật
sự không có người mẹ nào mong muốn đón nhận kiểu con dâu giống như
Philomena.
Eisen mở lòng bàn tay của mình ra, sau khi đến tiền tuyến, bàn tay của Eisen đã
xuất hiện một mảng vết chai lớn, có chút tiếc nuối, vết chai thô ráp chứa đầy
tình thương của cha này, lúc trước không thể để cho con trai cảm nhận được.
Hắn biết rõ, về sau cơ hội để đánh con trai sẽ càng ngày càng ít.
Kaixi đã kể với mình về trong quá trình con trai bắt nội gián, vợ mình nói rằng
vào thời khắc đó, ở trước mặt của con trai thì cô ấy giống như là con chim cút
ngây ngô không hiểu gì.
Làm cha mẹ, đối mặt loại cục diện này, thường sẽ rất vui mừng, có thể đồng
thời với niềm vui cũng sẽ rất mất mát.