Lucie trông thấy Richard đi tới, vô thức đưa tay nắm lấy cổ tay Richard, lúc
này, cô rất cần người nhà làm điểm tựa.
Nhưng mà, Richard không có an ủi Lucie, mà là rất bình tĩnh mà hỏi thăm:
"Tổ trưởng Lucie, bây giờ không nên ở đây, dựa theo chỉ lệnh, bây giờ hẳn tiểu
tổ của cô nên ở phía tây dãy Zuma, phụ trách giải trừ trận pháp mà kẻ địch để
lại khi lui binh"
Lucie ngẩng đầu, nhìn về phía Richard, nói: "Cô biết, bọn họ đã đi rồi, bây giờ
cô chỉ đang ngồi trông chừng cho dượng của cháu thôi."
"Tổ trưởng Lucie, cô tự ý rời vị trí, ta đề nghị bây giờ tốt nhất là cô đi tập hợp
với tổ của mình, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ về thì viết một phần báo cáo
kiểm điểm rồi chủ động giao đến chỗ quân kỷ."
Lucie bỗng nhiên tăng cao âm lượng, thét to:
"Phó quan Richard, chồng của ta, dượng của ngươi, chỉ có tỉ lệ ba mươi phần
trăm có thể cấp cứu thành công, ta không ở lại đây thì bây giờ ngươi bảo ta phải
đi đâu!"
Richard mở miệng nói: "Quân y nghiêm cấm ồn ào."
Lucie đưa tay chỉ về hướng cổng của doanh trại: "Thằng nhóc, cút đi."
Richard nhìn thoáng qua Duck, sau đó ngón tay cũng chỉ về cổng lớn của doanh
trại: "Mau chóng quay về cương vị của mình đi."
"Ngươi cần phải thể hiện ra ngươi vô tư và nghiêm túc ở chỗ này sao? Hay là
nói, ngươi hi vọng thông qua chuyện này để có được ấn tượng tốt ở trước mặt
quân đoàn trưởng?"
Richard đáp lời: "Tổ trưởng Lucie, trận chiến còn chưa đánh xong đâu, nơi này
có bác sĩ phụ trách, nếu còn không quay lại cương vị của mình thì bây giờ ta sẽ
gọi người của quân kỷ tới bắt."
"Richard!"
Một tiếng quát chói tai truyền đến từ phía sau.
Richard nhắm mắt lại, cắn chặt môi quay người, đúng vậy, cậu ta nhìn thấy mẹ
của mình, Kaixi.
Cha của mình, tiểu đoàn trưởng Eisen, lúc phá huỷ trận pháp phòng ngự của kẻ
địch thì tinh thần bị ảnh hưởng, hôn mê nghiêm trọng.
"Sĩ quan Kaixi, bây giờ ngươi nên ở chỗ Ngọn Thương Tội Lỗi để hỗ trợ tiến
hành công việc của Không Gian Phong Ấn, chờ người của Không Gian Phong
Ấn đến đây để bàn giao người đến đây giao tiếp, bây giờ xin lập tức trở về đến
cương vị của ngươi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì viết kiểm điểm giao cho
quân kỷ."
Kaixi nói: "Bác sĩ nói cha con rất có thể đời này sẽ không thể nào tỉnh lại."
“Bây giờ là đang chiến tranh, ở tiền tuyến vẫn còn có chiến trận quy mô nhỏ,
hai người các ngươi ở đây làm gì! Hôm nay rất nhiều người chết trận, chả nhẽ
bọn họ không có vợ con không có gia đình sao, chỉ có mỗi hai ngươi là trường
hợp đặc biệt?"
Lập tức, Richard chỉ vào dượng mình đang được cấp cứu:
"Bọn họ liều mạng như vậy là vì cái gì, bây giờ kẻ địch tháo chạy, không phải là
lúc đi củng cố thành quả mà bọn họ liều mạng giành lấy sao, cần hai người ngồi
ở chỗ này rơi nước mắt đau lòng?"
Hốc mắt Richard đỏ lên, trừng mắt:
"Người nhà tòng quân ngay từ đầu vốn là không phù hợp với quy tắc của đại
khu, là cha cầu xin Ka …cầu xin quân đoàn trưởng mới được phê chuẩn, là vì
nể mặt các người là trận pháp sư ở đại khu có thể phát huy năng lực trên chiến
trường.
Nhớ kỹ, các ngươi là tín đồ trật tự, là quân nhân!
Bây giờ, lập tức, lập tức, trở về cương vị cho ta, nếu không, ta sẽ tự mình đưa
các ngươi đến tòa án Đòn Roi Kỷ Luật!"
Richard và mẹ mình nhìn nhau, Kaixi đứng ở nơi đó, không cử động.
Lúc này, Lucie đứng người lên, đi đến bên người Kaixi, đưa tay kéo một chút,
sau đó Kaixi nhìn con trai mình thật sâu, rồi cùng Lucie rời đi.
"Hô... "
Richard thở phào một cái, cất bước rời khỏi, không đi tìm giường nằm của cha
mình.
Karen đứng ở phía ngoài, nhìn thấy cảnh này, nhưng mà anh cũng không ra mặt,
cũng không đi chào hỏi với Richard.
Philomena ở bên cạnh hỏi: "Ngài không đi vào sao?"
"Bây giờ ta cũng hẳn nên ở tại cương vị của mình mà không phải tới đây."
"Đúng."
"Nhưng mà sau một trận ác chiến, Quân đoàn trưởng đến trại quân y nhìn một
chút, cũng giúp an ủi sĩ khí, cho nên, ta tới đây cũng là việc nên làm."
"Đúng."
"Richard chín chắn lên nhiều."
Cứ như cái tên hôm qua còn thích đi cửa hàng điểm tâm tìm mấy chị để tán gẫu
kia, hôm nay đã để người ta không nhận ra được.
Philomena nói: "Người nhà không nên ở trong cùng một đơn vị quân sự."
"Ừm, đúng vậy, ngươi nói không sai."
Thế nhưng mà, ngay từ đầu đây chỉ là một Đoàn dân binh của đại khu thành phố
York với quy mô hơn một nghìn người, chế độ điều lệ còn không có hoàn mỹ
như vậy, rốt cuộc thì ai có thể nghĩ tới cái đoàn dân binh này không lâu sau đó
sẽ mở rộng thành một cái tập đoàn quân đây?
"Ngươi đi hỏi thăm xem tình hình của tiểu đoàn trưởng Trận pháp sư như thế
nào rồi, ông ta rất quan trọng đối với quân đoàn chúng ta. Sau đó, chiến sự
chính cũng đã kết thúc, đoàn pháo binh cũng chia làm mấy nhánh để đuổi bắt và
tiêu diệt toàn bộ kẻ địch còn sót lại rồi, để Kevin trở về, nói cho nó biết, trại
quân y cần nó, để nó uống nhiều nước một chút.
Gọi thêm Pall tới nơi này, cô ta hiểu y thuật, đôi khi có thể cung cấp một chút
phương án trị liệu mà bác sĩ chính quy không nghĩ đến."
"Đã rõ."
"Ừm, tốt."
Karen còn đang nhìn Duck được cấp cứu ở trong, cuối cùng cũng không bước
vào để tìm giường nằm của cậu mình.
Sau khi đi ra khỏi khu quân y, Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói rằng lo lắng
bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu, và giày vò bao nhiêu khi lúc trước chưa đến
thăm, ừm, đều là giả, chưa đến mức độ kia.
Nơi này là chiến trường a, tử thương rất nhiều người, bi thương thật không chú
ý đến được.
Không có người nào càng cao quý hơn so với ai khác, cũng không có người nào
càng không thể chết so với người khác, chỉ cần chết có giá trị, Karen, cũng có
thể chết.
Lúc trở lại lều chỉ huy, Richard đang chỉnh sửa văn kiện trên bàn làm việc của
mình.
Sau khi Karen ngồi xuống, Richard đem những văn kiện tương quan dựa theo
trình tự mà bày ra trước mặt Karen.
Karen phê duyệt xong một phần, Richard lập tức để ra một phần.
Tiền tuyến có Neo kiểm soát, nhưng mà phía sau, vẫn có rất nhiều chuyện cần
xử lý, không chỉ có là quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật, còn có ba Đoàn chính quy
kia, Dinah cũng càng không ngừng ra vào, đệ trình những thông tin được truyền
đến.
Trạng thái bận rộn vẫn tiếp tục đến đêm.
Quân phòng thủ của dãy núi Zuma cuối cùng cũng có một phần phá vòng vây ra
ngoài, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi, quy mô lực lượng của phe
phòng thủ tương đương với phe tấn công, muốn công thành còn đồng thời ngăn
chặn đường lui của bọn hắn thì đây gần như là chuyện không thể nào.
Karen đồng ý với đề nghị của Neo, hạ lệnh dừng việc truy đuổi, đồng thời tính
toán sắp xếp khu vực đóng quân.
Sau khi xử lý xong phần lớn công việc, Karen khẽ tựa lưng vào trên ghế, nhét
bút lông ngỗng vào trên mặt bàn, cố ý nói thành tiếng:
"Làm xong."