"Ừm, đúng thế."
"Vậy cha con cần phải đưa về hậu phương, nếu như đêm nay còn chưa tỉnh lại."
Tập đoàn quân cần di chuyển đến một chiến trường khác, trên nguyên tắc thì có
thể giữ lại bệnh nhân bị thương nhưng vẫn có được sức chiến đấu nhất định đi
cùng, nhất là đối với binh lính kỹ thuật, ví như Trận pháp sư, điều kiện để đi
cùng có thể khoan dung hơn, nhưng ít nhất cũng phải chờ đến lúc Eisen tỉnh lại.
Nếu như còn tiếp tục hôn mê, cũng chỉ có thể đưa về hậu phương để trị liệu
trước.
"Mẹ, không cần lo lắng, cha trở về an dưỡng, còn có con ở đây."
Mặc dù đứa con trai như mình có vẻ cũng không được hiểu chuyện lắm, cho
nên lúc nói những lời này, theo bản năng Richard có chút chột dạ.
Nhưng Kaixi lại gật đầu cười: "Đúng vậy, có con trai ở chỗ này, đương nhiên
mẹ không cần sợ cái gì, mẹ chỉ đang lo cho cha con."
"Điều kiện an dưỡng ở hậu phương rất tốt."
"Ừm." Kaixi lên tiếng, nhưng cô không muốn rời khỏi chồng của mình, loại
cảm giác lo lắng không muốn xa rời trong khoảng thời gian tham quân này là
không nói rõ và cũng không tả rõ được, cô giống như là đang trở về lúc yêu
nhau với chồng mình.
Lúc này, Lucie đẩy xe lăn tới, ngồi trên xe lăn là dượng út Duck.
Hai bên chân của Duck từ phần đầu gối trở xuống cũng bị mất, bây giờ vết
thương đang tiến hành xử lý, tiếp sau đó có thể lắp đặt chân giả cũng có thể
dùng dung dịch sinh trưởng mà từ từ mọc chân trở lại.
Không ít người lựa chọn lắp đặt chân giả, bởi vì sử dụng dung dịch sinh trưởng,
sẽ tiêu hao sức sống của bản thân, tác dụng phụ này sẽ dẫn đến tiền đồ tu hành
của thần quan kết thúc, nhanh chóng rơi vào thời kỳ suy thoái.
"Anh Eisen sẽ nhanh tỉnh lại thôi." Duck nói.
"Đúng vậy, anh ấy chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại, nói không chừng sau khi đưa về
hậu phương không bao lâu thì anh ấy sẽ tỉnh lại rồi xin quay về." Lucie nói.
Kaixi nhìn đồng hồ, nói: "Đã đến giờ rồi, chúng ta phải trở về kiểm kê tài liệu
trận pháp, Lucie.”
"Được rồi." Lucie nói với Duck, "Chờ sau khi kiểm tra xong thì em lại đến thăm
anh."
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, anh không sao, thật đấy."
Sau khi Kaixi và Lucie rời đi, Duck đưa tay về phía Richard, làm động tác kẹp
điếu thuốc.
Richard cười lấy thuốc ra từ trong túi, châm lửa cho dượng mình, đồng thời bố
trí một cái kết giới che đậy, ngăn mùi khói bay ra.
"Chuyện của mẹ và cô cháu, là bọn họ làm sai, cháu làm rất đúng, Richard, cô
của cháu cảm thấy ngại."
"Không có chuyện gì đâu dượng."
"Ừm, Richard nhà chúng ta đúng là lớn rồi, ha ha."
"Duck, đã đến giờ khám bệnh." Nơi xa có bác sĩ bắt đầu gọi.
"Đến đây!"
Duck hút mạnh một hơi, ném tàn thuốc xuống mặt đất, muốn dùng chân giẫm
tắt, lại phát hiện bây giờ mình không có chân.
Richard bước đến trước, nhặt tàn thuốc lên, bỏ vào trong hộp cơm dùng một lần
mà dập tắt tàn thuốc.
"Ta không muốn dùng dung dịch sinh trưởng." Duck nói, "Ta muốn gắn chân
giả, nhưng cô cháu không đồng ý."
"Ngài nên nghe lời cô."
"Dùng dung dịch sinh trưởng thì cho dù chân có mọc lại thì cũng không còn
linh hoạt như trước, ta lớn tuổi rồi, nhưng nếu như gắn chân giả mà nói thì ta có
thể tiếp tục cưỡi chiến mã vong linh để tiến công, ta thích cái loại cảm giác
này."
"Dượng…"
"Cháu có biết nhìn chiến hữu bên cạnh mình ngay cả người và chiến mã đều
cùng bị xoắn nát là cảnh tượng như thế nào không? Lúc ấy trong lòng người còn
sống sót chỉ còn một ý niệm trong đầu, mặc dù bọn họ không có ở đây, nhưng
chúng ta sẽ còn tiếp tục dẫn theo bọn họ cùng nhau tiến công."
"Ngài thương lượng với cô cho tốt đi."
"Ta hiểu rồi."
Richard bước đến chuẩn bị đẩy Duck đi kiểm tra, nhưng Duck từ chối, tự mình
đẩy xe lăn rời đi:
"Cháu ở đây với cha cháu đi, không phải bác sĩ đã nói sao, trò chuyện với cha
cháu nhiều một chút thì ông ấy cũng tỉnh lại nhanh hơn."
Sau khi Duck rời đi, Richard vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy một bóng người
đứng ở bên cạnh mình.
Richard ngẩng đầu, nhìn thấy Philomena.
"Ta … tâm trạng ta bây giờ không thể nào nấu được món nào dễ ăn đâu."
Richard nghĩ rằng là Philomena lại chưa ăn no, đồ ăn trong nhà ăn rất khó để cô
ăn no bụng bởi vì cô ngại đi đi về về để lấy đồ ăn.
Philomena lắc đầu, đặt hai phần đồ ăn ở trước mặt Richard.
"Cái này … ta vừa … "
Richard rõ ràng vừa mới ăn cơm xong, dừng một chút, lập tức tiếp tục nói:
"Vừa đúng lúc ta đang đói bụng đây, ha ha."
Nói xong, cậu ta cúi đầu xuống bắt đầu tiếp tục dùng cơm.
Philomena quay người rời đi, không nói chuyện, cũng không biểu lộ gì dư thừa
thêm, chỉ để lại một hộp cơm, còn nóng.
Sau khi miễn cưỡng ăn được nửa hộp, Richard cất phần còn lại để làm bữa ăn
khuya.
Cậu ta nhìn về phía cha mình đang nằm ở trên giường, phía trên có một quả cầu
màu đỏ đang nổi lơ lửng, bác sĩ mèo đen có nói, nó có thể trợ giúp điều chỉnh ý
thức tư duy, có thể hỗ trợ thức tỉnh.
Cha mình là bị tinh thần lực phản trúng, bây giờ toàn bộ ý thức chẳng khác gì
đã hoàn toàn tán loạn, có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, cũng có khả năng là cả đời này
cũng không thể tỉnh lại.
Richard nhích cái ghế dưới người lại gần giường bệnh, nhẹ nhàng cầm tay cha
mình:
"Cha nên nhanh tỉnh lại đi, bây giờ thật đúng là mẹ con không thể rời khỏi cha."
Câu nói này nói ra nghe rất khô khan… không có chút tình cảm nào.
Bởi vì giữa hai cha con tựa như chưa từng quen thuộc với cách mà gia đình bình
thường trao đổi tình cảm, ở nhà Guman, lưu hành là một loại phương thức biểu
đạt tình cảm thân thiết hơn.
"Cha, như vậy đi, nếu cha tỉnh lại thì con sẽ mua thắt lưng, để cha treo lên mà
đánh ba ngày ăn mừng, cha cảm thấy thế nào? "
Eisen không phản ứng chút nào.
Richard gượng cười, tự rót cho mình một lý nước.
"Bọn họ đều lo lắng cho cha, nhưng thật ra thì con không có gì quá lo, con cảm
thấy cha nhất định có thể tỉnh lại. Đúng vậy, bác sĩ nói vết thương rất nghiêm
trọng, Pall cũng nói tình trạng không được lạc quan, nhưng con đã cảm thấy
không có gì quá đáng lo, tổn thương này nếu so sánh với những gì cha từng trải
qua thì thật sự không tính là gì.
Cha cần phải tỉnh lại sớm một chút,
Ha,
Cha quên rồi sao, giữa chúng ta còn có một lời hẹn chưa hoàn thành đấy!"
Một câu nói tiếp theo của Richard để ngón tay Eisen run một cái:
"Ta còn muốn dẫn ông đi dạo cửa hàng điểm tâm đấy, Memphis."