"Ha ha, ăn nhiều một chút, nào, ăn thêm chút nữa."
Trong tay Duck cầm một thứ đồ ăn trông như những viên bảo thạch mà đút cho
vài con chiến mã vong linh trước mặt, bên trong mỗi một viên bảo thạch đều ẩn
chứa khí tức tử vong nồng nặc, những thứ này là đồ ăn mà chiến mã vong linh
yêu thích nhất, ngày bình thường là không nỡ cho bọn chúng ăn những thứ này,
chỉ sau khi phải liên tục tiến công nhiều lần mới dùng những thứ này làm phần
thưởng để cổ vũ bọn chúng.
Sờ sờ con này, vỗ vỗ con kia, Duck đang nói lời tạm biệt với những "Người anh
em tốt" này.
Ở bên cạnh cũng có không ít người đang làm chuyện tương tự như Duck.
Bọn họ là thành viên của đoàn kỵ binh quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật, lúc này
đang tạm biệt các “chiến hữu”.
Quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật sắp rời khỏi tiền tuyến, trở về hậu phương, không
phải để chỉnh đốn lâm thời, mà là rời khỏi danh sách tác chiến quay về đơn vị
ban đầu, nhưng còn trang bị thì không thể mang về nhà.
Ví như những con chiến mã này, một phần nhỏ bị thương hoặc tuổi cao sẽ bị
đưa về hậu phương tĩnh dưỡng, còn phần lớn thì sẽ được phân phối đến trong
các quân đoàn khác để tiếp tục phát huy tác dụng.
Không ít người ôm chiến mã và bộ giáp của mình mà khóc rống, không phải
người trong cuộc thì sẽ rất khó hiểu được sự bộc lộ cảm xúc không nỡ vô cùng
mãnh liệt này;
Ở chỗ đoàn kỵ binh vẫn còn chưa tính vào đâu nếu so sánh với bên đoàn pháo
binh, mấy ngày trước đều không có ai ngủ trong lều mà ngả ra đất nằm cạnh
mấy khẩu Pháo Ma Tinh để ngủ, mỗi ngày hôn lấy hôn để họng pháo.
Kết thúc màn từ biệt, Duck quay trở về, Lucie đang đứng ở đằng kia chờ.
Lúc Duck đi đường rõ ràng có chút cứng nhắc, bởi vì mới lắp đặt chân giả còn
phải cần một khoảng thời gian để rèn luyện và thích ứng.
Ánh mắt Lucie nhìn vào trên đùi chồng mình, vốn có một ít cảm xúc nhưng vào
lúc này cũng bình thường trở lại.
Cô vốn không đồng ý việc chồng mình lắp chân giả, cô càng hy vọng chồng
mình dùng dung dịch sinh trưởng để hồi phục lại cơ thể, nhưng bây giờ, cô xem
như hiểu được ý nghĩ của chồng mình, nếu như về sau Đại tế tự lại động viên
nhân sự ra chiến trường, thì khi đó chồng mình cũng chỉ có thể ngồi ở trong
nhà, nhìn xem những chiến hữu trước kia mặc giáp cưỡi ngựa trở về.
Là một người vợ, cô không cách nào tưởng tượng đến lúc đó mình phải làm thế
nào mới có thể an ủi cảm xúc đau lòng của chồng mình.
"Cái chân giả này thật ra cũng không tệ lắm, cần một khoảng thời gian ngắn để
thích ứng, còn có thể lắp đặt thêm một vài bộ phận, khảm lên một chút trận
pháp, ví như có thể nhảy cao hơn mười tầng lầu, lúc trở về khi đi bắt phạm nhân
thì càng thuận lợi, ha ha."
Duck loay hoay hai chân của mình, giống như là đang khoe khoang một món đồ
chơi mới mua cho vợ mình xem.
Lucie vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt liếc Duck một cái, nói: "Được rồi,
được rồi, đi thôi, sắp dịch chuyển rồi."
"Ừm, được."
Duck quay đầu lại nhìn chiến mã trong chuồng ngựa một chút, sau đó được vợ
mình dìu đi ra ngoài, đi không được bao xa thì đã nhìn thấy Kaixi đẩy xe lăn ở
phía trước, Eisen ngồi trên xe lăn.
sở dĩ hiện tại Eisen ngồi xe lăn, không phải là bởi vì vết thương hôn mê lần
trước, mà là trong một đợt chiến dịch, lúc tiến hành nhiệm vụ chiến trường quét
dọn, Eisen vì cứu hai Trận pháp sư trẻ tuổi không cẩn thận phát động trận pháp
phòng thủ còn để lại của đối phương khiến cho nửa người dưới bị thương
nghiêm trọng.
Nhưng ở trong chiến tranh giáo hội, không phải vết thương trí mạng hoặc không
phải tổn thương do ô nhiễm thì thường sẽ không quá nghiêm trọng, nếu điều
kiện dư dả thì đều có thể cứu chữa, thậm chí là phục hồi như cũ tới.
Eisen là Trận pháp sư, không có tiêu chuẩn yêu cầu cao về cơ thể như kỵ sĩ, cho
nên sau khi trở về ông ta sẽ sử dụng dung dịch sinh trưởng để chữa trị.
Lucie và Kaixi nhìn nhau, không khỏi đều gượng cười.
Duck bước khỏi Lucie đang dìu, chủ động đi đến trước mặt Eisen, bắt đầu khoe
khoang với Eisen về chiếc chân giả mình mới trang bị, còn giới thiệu với Eisen
sau khi trở về có thể lắp đặt các tác dụng đặc biệt cao cấp hơn cho chân giả.
Không biết, còn tưởng rằng hắn là một nhân viên chào hàng bán các bộ phận cơ
thể thay thế.
Nếu là trước kia khi đối mặt với người bên nhà vợ thì Duck chưa từng "Hoạt
bát" như thế, chỉ có thể nói, một cuộc chiến đã thay đổi quá nhiều người.
• • •
"Có thể cùng cộng sự với các vị là vinh hạnh của ta, hi vọng về sau có thể có cơ
hội để lại hợp tác, vì Trật Tự, cạn ly!"
Karen đứng dậy, giơ ly rượu lên.
Ba vị Đoàn trưởng Đoàn chính quy cũng đồng thời đứng dậy nâng ly phụ họa.
Quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật sắp rút về, nhưng ba Đoàn chính quy của họ vẫn
sẽ tiếp tục ở lại tiền tuyến tác chiến, nhưng mà bọn họ cũng không có bởi vì
Karen rời chức không còn đảm nhiệm quan chỉ huy tập đoàn quân mà có chút
lạnh nhạt nào, ngược lại trở nên ân cần hơn so với trước.
Bởi vì bọn hắn rất rõ ràng, sau khi Karen rời chức trở về thì sẽ được thăng tiến
rất lớn trong hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật.
Trong toàn bộ Trật Tự Thần Giáo thì tay của Đòn Roi Kỷ Luật là dài nhất, bắt
ép người khác cũng dễ dàng và tàn ác nhất, Người Cầm Roi của bọn hắn tọa
trấn phía sau lại có thể để cho quân đoàn nhà mình ở tiền tuyến được hưởng đãi
ngộ cùng cấp bậc với quân chủ lực đã cho thấy sức ảnh hưởng của Đòn Roi Kỷ
Luật vô cùng rõ ràng.
Sau khi chào tạm biệt ba vị quân đoàn trưởng, Karen cũng chuẩn bị rời đi,
phương án rút lui ban đầu vốn là quân đoàn dựa theo con đường lúc tập hợp mà
chia nhau quay trở về đại khu thành phố York và đại khu Dinger, sau đó giải
tán.
Nhưng cái phương án này lâm thời bị sửa lại, thống nhất con đường rút về của
toàn bộ quân đoàn
Sau khi Karen biết được tin này từ Richard, chỉ cười nói một câu: "Xem ra
Người Cầm Roi muốn mời mọi người ăn một bữa cơm giải thể nhỉ."
Thành viên của quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật thông qua cổng dịch chuyển, đi tới
xuống một điểm tập hợp, cứ điểm Ogurev.
Karen từng tham gia cuộc tuyển chọn cuối cùng ở đây trước khi tiến vào Cánh
Cổng Luân Hồi, ở đây có một pho tượng đang đứng sừng sững, là Ogurev – một
trong tứ đại tuỳ tùng của Thần Trật Tự.
"Này chó ngu, hắn ta đầu trọc, ngươi cũng là đầu trọc đấy, meo."
Kevin ngẩng đầu, nhìn về phía pho tượng kia, trong mắt chó hiện ra cảm xúc rất
phức tạp.
"Sao vậy, chả lẽ quan hệ giữa ngươi và hắn trước kia không tốt sao?" Pall hỏi.
Kevin nhẹ gật đầu: "Gâu."
"Còn đánh nhau một trận? Vì cái gì?"
"Gâu."
"Hắn nói nhìn ngươi cũng là đầu trọc cho nên thấy không thoải mái? Ha ha
meo."
Pall kém chút cười bật ngửa ở trên lưng Kevin.
Mặt chó của Kevin đang căng ra thể hiện vẻ nghiêm túc, nhưng cùng với tiếng
cười của Pall thì cuối cùng vẫn không có thể chịu được mà cùng nở nụ cười.
Quả thật Ogurev đã từng bắt nạt mình, đó là bởi vì hắn cảm thấy hành vi luồn
cúi làm bao tay trắng cho các Chủ Thần thật sự là quá mất danh dự, không xứng
đứng để đứng trước mặt Thần Trật Tự vĩ đại.
Đối với chuyện này, Kevin cũng có thể hiểu, nó đã sớm phát hiện, Thần linh của
Trật Tự, trên người đều mang theo một sự kiêu ngạo để người ta khó hiểu.
Thần, đều kiêu ngạo và tôn quý, thần thánh lại không thể xâm phạm, nhưng đó
là đối với các tín đồ đông đảo kia, mà Thần linh thuộc hệ Trật Tự này, đặt ở
trong Thần giới, đều có thể cho ra cái thái độ này.
Cái con Long Thần Phản Nghịch đi theo Thần Trật Tự kia chỉ là một hình ảnh
thu nhỏ cho bọn hắn.
Long Thần Phản Nghịch không phải là bởi vì có được sự che chở của Trật Tự
mà mới phản nghịch, chỉ là nó lựa chọn gia nhập một cái đoàn thể cũng phản
nghịch giống như mình.