Kevin ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng Ogurev lần nữa, sau một kỷ nguyên, ta
thành một con chó, ngươi chỉ còn lại có một bức tượng đá lạnh lẽo.
Karen nói đã nhìn thấy Thần Trật Tự vĩ đại trong hình tượng kia, nhưng không
có trông thấy Tứ Đại Tùy Tùng, 12 Ky Sĩ Trật Tự, Long Thần Phản Nghịch,
những người vốn nên vĩnh viễn đứng bên cạnh Thần Trật Tự…
Các ngươi, chẳng lẽ đã trở thành một phần của núi xác trước mặt Thần Trật Tự
trong khung cảnh đó sao?
Phía sau, có tiếng bước chân, Kevin nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía
Karen đang đi tới.
Pall nhảy từ trên lưng của nó xuống, leo lên chỗ bả vai Karen, Kevin đứng lại
tại chỗ, nhìn xem bóng lưng tiếp tục bước đến của Karen.
Tân Trật Tự đã xuất hiện,
Còn các ngươi thì ở đâu?
Trong mắt Kevin lộ ra suy nghĩ sâu xa, trong lòng cảm khái nói:
"Nếu như Chư Thần trở về đã thành kết cục đã định, vậy các ngươi, cũng sẽ
quay trở lại một lần nữa sao?
Sẽ dùng phương thức gì để trở về?
Mặt khác,
Sau khi các ngươi trở về một lần nữa,
Phải chăng sẽ còn tiếp tục tuân theo lời thề trong kỷ nguyên trước, đi theo Thần
Trật Tự, xây dựng một thế giới chân chính của Trật Tự?”
Không biết vì cái gì, lúc nghĩ tới đây, Kevin cảm thấy bực bội, nó bắt đầu chạy
vòng vòng quanh người, giống như là một con chó ngu muốn đuổi theo để cắn
cái đuôi của mình.
Là cảm giác nguy cơ sao? Là cảm giác chờ mong sao? Là kích động, là bàng
hoàng, hay vẫn là sự mờ mịt?
Bởi vì bỗng nhiên nó nghĩ đến một khả năng, trong những Thần linh bị Thần
Trật Tự ngăn cản ở ngoài kỷ nguyên đang mong muốn quay trở về kia, phải
chăng cũng có chính Ogurev? Phải chăng cũng có Tiranus? Phải chăng cũng có
12 Kỵ Sĩ Trật Tự?
Trong kỷ nguyên mới mà Thần Trật Tự muốn xây dựng, không cần có Thần,
không cần ở đây cũng bao gồm cả bọn hắn.
Những người đã từng ủng hộ và bảo vệ Trật Tự một cách thành kính nhất kia,
chờ đến lúc trở về có phải sẽ trở thành những kẻ căm thù Trật Tự nhất?
Trong những ghi chép của Trật Tự Thần Giáo, các vị đã cống hiến vô số công
lao và được ca tụng truyền qua vô số năm kia, đợi đến lúc bọn hắn thật sự trở
về, có thể sẽ trực tiếp giơ đao lên với những tín đồ Trật Tự đang tràn đầy nước
mắt vui mừng hoan nghênh bọn hắn quay về hay không?
Kevin dừng xoay quanh, nó sợ run cả người, ngẩng đầu chó lên nhìn về phía
pho tượng của Ogurev.
"Ogurev, ngươi sẽ như vậy sao?"
"Ha ha!"
Giọng nói của Darien truyền đến từ phía sau, đằng sau hắn có thêm một đám tín
đồ đầu trọc đang đứng.
Kevin đang nghiêm túc suy tư,
Bị Darien nói to lên:
"Nào, hành lễ!”
Một đám đầu trọc thêm một con chó vàng đầu trọc, bày tỏ lòng thành kính đối
với pho tượng của Ogurev đằng xa.
Trong mắt của Darien, Ogurev sẽ chính là mình sau này!
Chỉ cần kiên định đi theo bước chân Karen, chờ đến khi cuối cùng Karen đứng
ở trên vị trí này, pho tượng đầu trọc của mình cũng sẽ đứng sừng sững ở thế giới
này, sừng sững không ngã.
Kevin xoay đầu chó qua, nhìn về phía Darien bởi vì hưng phấn mà gương mặt
đỏ bừng, lại liên tưởng đến kết cục của Ogurev;
Đột nhiên,
Nó cảm thấy tên đầu trọc này có chút đáng thương.
...
Khu vực trung ương của cứ điểm có trưng bày từng chiếc bàn, phía trên để đồ
ăn và rượu, cung cấp cho nhiều người cùng liên hoan như thế này thì đồ ăn tất
nhiên không có khả năng quá thịnh soạn, nhưng mà hoàn cảnh ở đây đã rất cao
cấp.
Cũng chỉ có Người Cầm Roi mới có thể có đủ mặt mũi để mượn dùng cái cứ
điểm cho “tiệc tất niên” hệ thống mình.
Miegel chủ động đi tới, tiếp đón Karen.
Trên đường đi, những người phục vụ kia khi nhìn thấy Karen thì đều lộ ra vẻ
mặt kích động, nhưng không ai tới gần, chỉ là đứng cách xa mà hành lễ với
Karen, Karen càng không ngừng gật đầu đáp lại.
Karen hỏi Miegel ở bên cạnh: "Những phục vụ này, đều thật trẻ tuổi."
"Một nửa là tín đồ mới, một nửa là học sinh điều đến từ trong Đại học Trật Tự,
đều sẽ cần điều phối làm việc."
"A, thì ra là như vậy."
"Nói là có thể được tiếp đãi ngươi ở chỗ này và cùng tiếp đãi quân đoàn Đòn
Roi Kỷ Luật trở về từ tiền tuyến, những tín đồ trẻ tuổi đến đăng ký vô cùng nô
nức tấp nập, không cần đưa trợ cấp cho bọn hắn, chỉ cần thanh toán một chút
chi phí để họ dịch chuyển đến đây.
Đương nhiên, ta nghĩ nếu để cho bọn hắn tự trả tiền dịch chuyển, cũng không có
vấn đề."
"Ngươi không đề nghị việc này với Người Cầm Roi sao?"
"Làm sao có thể nói ra, đây không phải là đang làm mất mặt của Người Cầm
Roi sao, ha ha."
Bố cục của tiệc liên hoan là một cái đài cao hình tròn ở giữa, bốn phía thì đặt
bàn ăn, Miegel dừng bước lại ở trước đài cao, chủ động đưa tay giúp Karen
chỉnh sửa ống tay áo và cổ áo thần bào.
"Làm thế sao được."
"Ha ha, có gì mà ngượng ngùng, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay thế
nhưng là ngươi đấy."
Ngoài miệng nói không được, nhưng Karen cũng không có ngăn cản, ngược lại
rất bình tĩnh đứng ở đó, để Miegel giúp mình chỉnh sửa.
Không phải Karen cố ý chú trọng thân phận, mà là loại sửa đổi này mới có thể
để cho trong lòng đối phương càng yên tâm, tin tưởng quan hệ này có thể tiếp
tục gắn bó với hình thức mới.
"Tốt." Miegel lui lại nửa bước, hài lòng gật đầu, "Bây giờ ngươi có thể trực tiếp
đi tham gia hôn lễ làm chú rể rồi, ha ha."
"Ha ha."
Karen đưa tay vỗ vỗ cánh tay Miegel:
"Cảm ơn."
"Khách sáo."
Miegel ngẩng đầu, muốn vỗ cánh tay Karen, nhưng chần chờ một chút, tay
hướng xuống, chỉ vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Karen hai lần.
"Người Cầm Roi và những nhân vật lớn khác, đều ở phía trên, không chỉ có
những nhân vật lớn trong hệ thống chúng ta."
Những lời này có ý là còn có không ít những người cùng cấp với Người Cầm
Roi của các hệ thống khác cũng được mời tới hôm nay.
"Ừm, ta đã biết."
Pall nhảy tới trên đầu Connor, không tiếp tục tiếp tục đi theo. Karen đi đến cầu
thang, đài cao chia làm ba tầng, tầng thứ nhất diện tích lớn nhất, bên trong đều
là các Trưởng khu cùng cấp bậc với Karen đang ngồi, khi Karen đi vào tầng
này, tất cả mọi người đứng người lên chúc mừng và thăm hỏi anh.
Trước lúc xuất chinh thì những người này vẫn là đồng nghiệp cùng cấp, sau khi
xuất chinh trở về thì tất cả mọi người đều cực kỳ tự giác mà thể hiện tư thế của
thuộc hạ trước mặt Karen.
Sau khi Karen trò chuyện một hồi với đám Trưởng khu thì chỉ chỉ lên phía trên,
trên mặt mọi người cũng đều lộ ra vẻ đã hiểu, ra hiệu Karen cũng nên nhanh lên
trên đi.
Trong không khí hoà thuận này, Karen đi lên phía tầng tiếp theo.
Cái không khí hoà thuận này thật đúng là không phải diễn, nếu như Karen chỉ
dẫn dắt quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật ngao du trên chiến trường mà kiếm sống
thì sắp đến kết thúc trở về, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen ghét và không
cam lòng, chỉ cảm thấy là ngươi vì may mắn nên có được cơ hội lần này, đổi lại
là ta thì cũng làm được, đây là lẽ thường của nhân tính;
Nhưng chiến tích trên tiền tuyến của Karen quá chói mắt, dùng quân đoàn được
chắp vá ra từ các tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật liên tục đánh những trận đại thắng,
đây là việc để toàn bộ hệ thống đều cảm thấy vinh dự, không phải do mọi người
không phục.
Đều là những người giữ chức Trưởng khu, khí độ và nhận thức vẫn phải có.
Scarlett thở dài, cầm ly rượu trong tay ngồi xuống.
Một vị nữ trưởng khu bên cạnh trêu chọc nói: "Ai, vết thương trên người, sợ là
không có cơ hội trả lại."