Sau khi một đám người này cùng bước vào lớp, đánh thức mộng đẹp của rất
nhiều học sinh, vò mắt lại nhìn một chút, lúc này sợ đến nỗi không còn buồn
ngủ, không ít học sinh đang ngồi ở “vị trí vàng” ở đằng sau để ngủ bù lập tức
cực kỳ tự giác đứng dậy ngồi về hàng ghế trước.
Karen đi đến phía sau ngồi xuống, những người lãnh đạo trường học đi bên
cạnh cũng đều ngồi xuống.
Ngay sau đó, những người lãnh đạo khác lúc bình thường quan hệ trong trường
học không tốt nên bị cô lập cũng đã nhận được tin tức, vội vàng chạy tới phòng
học này, cũng không biết Karen mang theo mặt nạ là ai, cũng vào ngồi theo.
Lãnh đạo cấp khoa, cấp viện, cấp trường tới càng ngày càng nhiều, điều này dẫn
đến học sinh đến sau cũng không có chỗ trống để ngồi, thế nhưng là lại không
thể trốn học, chỉ có thể ngồi trên bậc thang.
Ngoài cửa sổ thì học sinh cũng đứng đầy.
Rất nhanh, đã có người “Nhận ra” Karen.
Bởi vì Karen không phải mang loại mặt nạ có thể biến đổi khí chất, cho nên có
thể nhìn ra được Karen rất trẻ trung, cùng với trước đây Karen cũng đã từng đến
lớp học này, học sinh có đầu óc linh hoạt sẽ đoán được thân phận của Karen.
Rất nhanh, tiếng thét chói tai truyền vào từ bên ngoài phòng học, càng ngày
càng nhiều học sinh không tiếc trốn học cũng muốn chạy tới nghe giảng.
Trong phòng học ngay cả bậc thang cũng đều không đủ ngồi, chỗ bục giảng thì
cũng đầy người.
Hiệu trưởng nhìn về phía phó hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nhìn về phía viện
trưởng, viện trưởng nhìn về phía chủ nhiệm khoa …từng bậc từng bậc nhìn
nhau, cuối cùng, cũng có một vị đứng lên:
"Không phải học sinh của lớp này thì ra ngoài hết cho ta, không được phép ảnh
hưởng việc dạy học!"
Đáng tiếc, vốn là lời cảnh cáo rất uy nghiêm nhưng vào lúc này lại đã mất đi tác
dụng, thứ đáp lại vị lãnh đạo trường học này là từng tiếng hò hét tràn đến như
thuỷ triều:
"Trưởng khu Karen!”
"Trưởng khu Karen!”
Karen chỉ có thể tháo mặt nạ xuống, đứng người lên, mặt hướng về phía các học
sinh, hai tay giao nhau, hành lễ với bọn họ.
Thoáng một cái, đám học sinh vốn đang ồn ào kích động cũng yên tĩnh lại, mặc
dù người người chen chúc nhau, nhưng mỗi người vẫn cố gắng hành lễ.
Ngay sau đó, học sinh không phải của lớp học này rời khỏi phòng học, các học
sinh đứng bên cạnh bệ cửa sổ cũng không còn phát ra âm thanh gì, trong nháy
mắt đã khôi phục trật tự.
Sidrod ngâm nga bài hát, cầm theo túi tài liệu mà đến “tiết dạy ngủ” như mọi
khi, kết quả là đã bị tình trạng “tắc đường” ở hành lang doạ sợ, thật vất vả gian
nan mới chui được vào, đi vào trong phòng học, lúc này cả người sửng sốt một
chút, phản ứng đầu tiên không phải là mình đi nhầm vào buổi dự giờ của những
thầy cô khác rồi chứ.
Nhưng nghĩ lại … rốt cuộc là buổi dự giờ của thầy cô nào có thể hấp dẫn được
nhiều lãnh đạo của trường đến để dự thính như vậy?
Lãnh đạo trường học đều rất bận rộn, nào có thể đem thời gian quý giá và sức
lực của mình đặt ở trên sự nghiệp dạy học.
Sau đó, Sidrod nhìn thấy Karen ngồi giữa một đám người già và trung niên râu
trắng tóc trắng hói đầu, sự xuất hiện của người trẻ tuổi kia vô cùng không phù
hợp.
"Ha ha..."
Sidrod cười ra tiếng, lần này, ông ta đã hiểu.
Đi đến trước bục giảng, Sidrod mở miệng nói:
"Các bạn học, lớp học bắt đầu."
Các học sinh đứng dậy, Karen cũng đứng dậy, những người lãnh đạo trường học
thì chậm hơn một nhịp, cũng đứng dậy.
"Nội dung hôm nay là về lịch sử chiến tranh của Ánh Sáng Thần Giáo, trọng
điểm tập trung vào khoảng thời gian mấy trăm năm trước lúc Ánh Sáng diệt
vong, khi Ánh Sáng Qu Thần Giáo phát động các cuộc chiến tranh xâm lược và
chiến tranh uỷ nhiệm."
Kết thúc hai giờ dạy học.
Sidrod xoa xoa mồ hôi trán, có chút mệt mỏi, dù gì thì quanh năm suốt tháng,
hầu như đều lên lớp để thôi miên học sinh, rất ít khi tập trung giảng bài như vậy.
"Tan học."
Karen đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi trước, các học sinh trong phòng học không ai
dám có hành động gì, các học sinh phía ngoài cũng đều cực kỳ yên tĩnh.
Karen đi đến trước bục giảng, lấy ra thời khoá biểu của mình, đưa cho Sidrod.
"Thưa thầy, xin ngài ký tên."
"Được rồi."
Sidrod cầm bút lên, rất nghiêm tức mà điền tên vào trong cột tiết học của mình.
"Vất vả cho cậu rồi."
"Những người mãi nằm lại nơi chiến trường kia mới vất vả."
Sidrod nhún vai, nói: "Đây chính là lý do mà ta phản đối chiến tranh, trong các
cuộc chiến tranh đối ngoại vào thời kỳ cuối của Ánh Sáng Thần Giáo, bọn hắn
cũng đều giành được thắng lợi, nhưng Ánh Sáng Thánh Điện Đoàn cũng không
thể bảo vệ được Ánh Sáng của bọn hắn.”
Khi lời này vừa nói ra, vẻ mặt của những người lãnh đạo trường đang ngồi
trong phòng học đều vô cùng kinh hãi, đây quả thực là một câu nói vô cùng bất
kính và không chính xác trên phương diện chính trị, lại liên tưởng đến vị trí mà
Karen sắp ngồi vào…câu nói này của Sidrod một khi được lan truyền ra thì đủ
để cho Karen triển khai một cuộc điều tra nhằm vào sự thuần khiết tín ngưỡng
của Đại học Trật Tự!
"Đó là bởi vì bọn hắn mê mang."
"Ừm?"
Karen: "Còn chúng ta, cực kỳ kiên định."
Sidrod sờ lên tóc của mình, nói: "Nhìn đến, có thể là do ta đã quá lâu không đến
tiền tuyến, ý nghĩ sẽ có chút không thực tế, có lẽ, ta cũng nên ra tiền tuyến một
chuyến, cậu cảm thấy thế nào?"
Karen lắc đầu, mỉm cười nói:
"Sẽ thêm phiền phức, thưa thầy."