Về đến nhà Karen rốt cục có thể vào trong phòng tắm mà mình vẫn nhớ nhung,
ngâm mình một hồi, sau đó thay đồ ngủ mà nằm dài trên giường.
Còn có rất nhiều công việc, còn có rất nhiều thứ phải xử lý, nhưng cũng không
ảnh hưởng đến bây giờ mình ngủ một giấc cho tốt.
Nhắm mắt lại,
Đang chuẩn bị tiến vào trạng thái ngủ thì bên tai lại có tiếng xé gió nhẹ truyền
đến, giống như là nhánh cây đang cà vào cửa sổ.
Karen mở mắt ra, chỗ cửa sổ không có cứ thứ gì bất thường, mà trước đó trong
đầu lại xuất hiện âm thanh rất rõ ràng. Suy tư lại một chút, Karen nhớ lại, âm
thanh này là âm thanh của Lưỡi Hái Chiến Tranh phát ra khi lắc lư về phía mình
mà trong những giấc mơ trước đây.
Karen đứng dậy, đi đến cửa phòng ngủ, ấn một cái vào tấm gương treo trên cửa,
hỏi:
"Là có khách đến thăm sao?"
Từ trong tấm gương phát ra âm thanh của Wilker: "Bộ trưởng, là ngài Thần tử
đến chơi."
Rất hiển nhiên là Wilker vốn cũng không tính quấy rầy Karen nghỉ ngơi.
Karen cúi đầu xuống nhìn về phía mu bàn tay mình, thở dài, xua tan cơn buồn
ngủ trong đầu, nói:
"Sắp xếp gặp mặt đi."
"Vâng, bộ trưởng.”
Marvalho được dẫn vào phòng làm việc, đi vào trong cái đình trên dòng sông
nhỏ, nhìn thấy Karen đang ngồi ở chỗ đó chờ hắn.
Ngài Thần tử có chút bất mãn nói: "Nhìn kìa, thăng lên thì không còn giống
trước nhỉ, ta tới gặp ngươi còn phải ngồi chờ trong phòng nghỉ."
"Ta đang muốn ngủ, trở về từ tiền tuyến mấy ngày nay nhưng quá bận rộn
không nghỉ ngơi được."
Đối vị Thần tử này, ngươi đối xử với hắn càng tuỳ tiện thì hắn càng cảm thấy
vui vẻ.
"Lúc đầu, ta cũng không muốn vội vàng đến quấy rầy ngươi như vậy, nhưng
thật sự là không có biện pháp nào khác." Marvalho ngồi xuống đối diện Karen.
"Thế nào?"
"À… " Marvalho có chút khó mà mở miệng.
Karen thì làm ấm không khí mà tuỳ ý hỏi: "Phu nhân của ngài đâu, sao không
mang theo phu nhân của ngài đi cùng."
"Ta sợ dẫn theo cô ấy tới đây thì sẽ bị kích thích."
"A, đúng thế."
Trên lý luận, Karen là thay thế vị trí Gaspol mới có được một loạt cơ hội tiếp
theo sau, giành vào tay địa vị hôm nay.
Không có chức vị Trưởng khu để ra trận, ngay cả tư cách cạnh tranh vị trí quân
đoàn trưởng thì Karen cũng không có.
Mặc dù mặt ngoài ai cũng có thể nghĩ thoáng, nhưng trong lòng tất không thể
tránh được sẽ sinh ra tâm trạng chập chờn, nhất là đối với người phụ nữ tính
cách mạnh mẽ như Gaspol.
"Bây giờ ta cũng không dám để cô ấy chịu kích thích gì, sợ ảnh hưởng đến thai
nhi."
"Cái gì?"
Karen hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
"Hà hà." Marvalho hưng phấn xoa xoa hai tay, "Có gì mà kinh ngạc đến thế,
chẳng phải là vợ của ta mang thai thôi sao?"
"Không phải, điều khiến ta cảm thấy kinh ngạc đó là tỉ lệ hiệu quả của ống tiêm
lại cao đến thế à?"
"Nói xấu, ngươi là đang tung tin đồn nhảm đấy à!"
"Lịch sử không phải vốn đã vặn vẹo như thế sao?"
"Bây giờ tình cảm của hai chúng ta cảm rất không tệ, đứa bé này, cũng là kết
tinh tình yêu của chúng ta."
"Ừm, tình yêu ép buộc cũng là một loại tình yêu."
"Này này này, sao ngươi không vui cho ta chút nào thế?"
"Ngài muốn ta phải vui như thế nào? Tính toán thời gian, lúc ta ở tiền tuyến hỏa
lực không ngừng thì ngài ở hậu phương cũng đang “mưa bom bão đạn”?"
"Ài, không phải đều đang cống hiến cho Thần Giáo sao, phân công khác biệt mà
thôi."
"Ha ha ha." Karen quả thật là bị chọc cho phát cười, bởi vì ngài Thần tử nói
cũng rất đúng.
"Thần điện phái người đến kiểm tra, ngươi đoán xem kết quả kiểm tra thế nào?"
Karen lắc đầu.
Marvalho kiêu ngạo mà nói: "Sóng năng lượng linh tính rất rõ ràng, có thể sinh
ra cảm ứng tự nhiên với Thánh khí Trật Tự."
Nói bóng gió, phẩm chất của đứa bé này đã không cách nào dùng vô cùng cao
để hình dung, còn chưa ra đời, trên cái rốn đã được dán nhãn thiên tài.
Nhưng mà liên tưởng đến ảnh hưởng của thân phận Thần tử đối với đời sau thì
cũng không làm người ta cảm thấy kỳ lạ, nếu không thì lúc trước Karen sẽ
không nói đùa với hắn, gọi hắn là heo giống quý hiếm mà Thần Giáo không thể
để xổng ra ngoài.
"Áp lực đối với người mẹ có lớn không?" Karen hỏi.
Marvalho sửng sốt một chút, vẻ mặt hưng phấn khi nãy trở nên nghiêm túc, hắn
nói: "Karen, ngươi thật sự là bạn tốt của ta, chỉ có ngươi là biết lo lắng cho mẹ
đứa bé sau khi nghe chuyện này."
Karen bưng ly lên, uống một ngụm nước đá.
Marvalho không chuẩn bị tốt để làm một người cha, hoặc là nói, nhận thức về
thân phận của hắn là chuyển dịch ở giữa "Thần tử", "cháu trai Tahisen". Sau khi
hoán đổi sang nhãn hiệu của một "Người chồng", "Người cha" thì sẽ có chút
dấu hiệu bệnh thần kinh.
"Karen, ta vốn là vì chuyện này mới đến tìm ngươi, thể chất phu nhân của ta
không có vấn đề, nhưng gần đây bởi vì mang thai, phương diện này chịu ảnh
hưởng tương đối lớn… "
Marvalho chọc chọc vào trán của mình.
"Lo nghĩ nghiêm trọng và mất cân bằng cảm xúc?"
"A, đúng thế."
"Ta hiểu rồi." Karen nhẹ gật đầu, "Để ta sắp xếp cho cô ta một chức vụ đi, phụ
trợ tân Trưởng khu mới nhậm chức xử lý một vài chuyện, về phương diện giữ bí
mật, do ngài phụ trách, bên phía Thần Điện chắc chắn không muốn cô ta phải
mệt nhọc vào lúc này."
"Ông trời của ta, Karen, ta còn chưa nói cho ngươi ta đến hỏi ngươi việc gì thì
ngươi đã sắp xếp xong xuôi luôn rồi, sao ngươi chuyên nghiệp đến như thế
vậy?"
"Ha ha."
"Ai, phải làm sao để cảm ơn ngươi cho tốt đây, về sau chỉ có thể…"
Karen kéo tay áo thần bào lên, lộ ra toàn bộ mu bàn tay, nói:
"Không cần sau này, đúng lúc có một việc cần ngài giúp một chút." Marvalho
cúi đầu xuống nhìn về phía mu bàn tay Karen, mới đầu, hắn không ý thức được
ý muốn của Karen, sau đó, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, con mắt lúc này trừng
lớn:
"Dấu ấn biến mất?" Dấu ấn Lưỡi Hái Chiến Tranh trên mu bàn tay Karen lúc
đầu vẫn là do chính bản thân Marvalho khắc lên trong lúc tiếp nhận huấn luyện
trước khi tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi.
"Ừm, lúc rửa tay dùng sức quá mạnh nên không cẩn thận làm nó phai màu."
Marvalho: "..."
"Ngài khắc lại giúp ta đi."
Mặc dù cái Lưỡi Hái Chiến Tranh kia rất đáng ghét, nhưng Pháo Đài Hắc Ngục
có tác dụng rất lớn đối với Karen.
Marvalho hỏi: "Ngươi có biết, Thần khí cũng có chia cấp bậc không?"
"Biết."
"Thần Chiến Tranh là Chủ Thần, Lưỡi Hắn Chiến Tranh là Thần khí đứng đầu
của hắn, mà nó lại được lưu giữ vô cùng hoàn hảo, dấu ấn mà nó để lại thì cho
dù là ngươi chết thì nó vẫn bám vào trên linh hồn."
"Ngài có muốn nghe kể chuyện không, liên quan tới việc làm sao cái dấu ấn này
biến mất?"
"À, có thể sao?"
"Đương nhiên, bây giờ ta có thể chế cho ngài nghe."
Marvalho: "..."
Marvalho vừa bực mình vừa buồn cười đứng người lên, sau khi đi vài vòng thì
hắn cúi đầu xuống, nhìn xem Karen đang ngồi đối diện mình:
"Ngươi xác định ngươi vẫn là Karen sao? Ngươi là cái tên Karen. Silva kia
sao?"