"A, thì ra là như vậy."
"Ngươi không có việc gì thì tốt, thật ra vấn đề cũng là do ta, ta vốn nên báo cáo
lên ngôi sao cung phụng Lưỡi Hái Chiến Tranh, lần này, ta hơi lười."
Không phải lười biếng, mà là không có cách nào báo cáo chi tiết về việc một
người muốn được khắc lại dấu ấn lần thứ hai.
"Ta có chút mệt mỏi, ở chỗ ngươi có thuốc hồi phục không?"
"Có, trong phòng nghỉ của nhân viên, ta đi lấy cho ngươi, ngươi cần liều lượng
cỡ nào?"
"Người dùng là được."
"Ha ha, nghe ngươi nói kia, làm gì có ai sẽ dùng liều lượng của thú." Marvalho
đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Karen thì ngồi xuống ghế.
Anh kéo ống tay áo bên phải của mình lên, khác với bên tay trái chỉ có một cái
dấu ấn nhỏ trên mu bàn tay, trên cánh tay phải của anh thì có hình xăm của một
thanh lưỡi hái từ cổ tay lan đến bả vai.
Chỉ có điều là trên hình xăm thì thanh lưỡi hái này bị những sợi xích trói buộc,
hình xăm không đứng yên mà còn đang ngoe nguẩy, hai bên vẫn đang tiếp tục
đấu tranh.
Karen đưa tay vuốt ve cánh tay phải của mình một chút, hình xăm thu lại, không
còn nhìn thấy.
Người bình thường có được thứ này, đoán chừng sẽ lập tức bị ý thức của Thần
khí biến thành một kẻ điên, nhưng đối với Karen thì đây không phải là vấn đề
lớn, để thanh lưỡi hái tính khí nóng nảy cao ngạo này bị cơn nghiện đói trong cơ
thể của mình dạy dỗ thôi.
Nhưng mà dựa theo lời Marvalho nói, bây giờ chẳng phải mình đã trở thành
người có quyền hạn sử dụng cao nhất của món Thần khí này?
Karen đang muốn đứng người lên, đột nhiên, anh cảm nhận được một cơn đói
mãnh liệt.
Liên tục bị kích thích trong thời gian ngắn, lại có thêm “cư dân” mới tiến vào,
để cho cơn nghiện đói đang ngoan ngoãn bỗng có xu hướng nổi điên.
Lần này, thật đúng là không thể trách cơn nghiện đói.
Một tay Karen nắm trước ngực của mình, một cái tay khác tranh thủ thời gian
rút ra một điếu thuốc, đốt, hít sâu một hơi, thế nhưng cách làm này trước kia
vốn có hiệu quả áp chế khá tốt, bây giờ lại không còn tác dụng.
Marvalho cầm thuốc trở về: "Này, có thể không hút thuốc lá ở đây được không,
ngươi có biết vật liệu ở chỗ ta quý giá cỡ nào không đấy?"
Karen ngồi trên ghế, ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Trong chốc lát, Marvalho bị màu đỏ trong mắt Karen chấn nhiếp, bình thuốc
trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Marvalho: Cái ánh mắt này… thật đáng sợ.
Karen: Hắn … trông thật ngon lành.
"Karen, ngươi sao vậy?"
Karen đáp lời Marvalho, nói: "Vết thương cũ trên chiến trường tái phát."
"Để ta đưa ngươi đến bệnh viện giáo hội."
"Không, tự ta đi."
Nếu ngươi đưa ta đi nói, ta sợ trên đường không nhịn mà nuốt ngươi.
"Ngươi thật sự không có vấn để sao?”
"Tin ta, ta không có vấn đề, ngài làm việc của mình đi, ta đi trước."
Karen cố giả bộ bình tĩnh mà đi ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc trước Connor đợi
Karen ở ngoài, lập tức đi theo.
Karen bắt lại bả vai của Connor, sức lực Cốt Long rất lớn, đỡ lại Karen, đưa
Karen ngồi vào trong xe ngựa.
"Dùng tốc độ nhanh nhất trở về kết giới."
"Vâng, thưa ngài Bộ trưởng!"
Người đánh xe trực tiếp điều khiển xe ngựa bay lơ lửng hướng trở về kết giới.
Ở trong xe ngựa, Karen nói với Connor
"Thông báo Alfred, chuẩn bị quan tài phong ấn cho ta."
Lúc trước, vì áp chế cơn nghiện đói, Karen để Alfred chế tạo ra quan tài rất kiên
cố để phong ấn bản thân mình, đó là phương pháp cực đoan nhất để áp chế cơn
nghiện đói tái phát.
"Ngươi đang đói bụng sao, Karen? "
"Ngậm miệng."
Karen nhìn về phía Connor, ánh đỏ trong đôi mắt lại lấp lóe, tất cả mọi thứ
mang theo Thần tính ở bên cạnh cũng đều là đồ ăn làm anh thấy rỏ dãi.
Cơn nghiện đói thích nhất… là Thần.
Connor giơ cánh tay của mình lên: "Hay là ngươi ngậm trước một cục xương
đi?"
"Ba!"
Karen lập tức nắm lấy cánh tay của Connor.
Connor mở to mắt, không có tránh né cũng không có phản kháng.
Karen đặt cánh tay ở Connor trên đầu gối của cô bé, sau đó lòng bàn tay ngưng
tụ ra một ngọn lửa Trật Tự, lập tức không chút do dự đánh vào lòng ngực của
mình.
"A…!"
Karen không phát ra âm thanh, người phát ra âm thanh là Connor, cô bé biết
làm vậy sẽ đau đớn ra sao.
"Karen, ngươi làm vậy có đau không?"
"Karen, hay là ngươi ăn xương của ta đi, dù sao xương của ta nhiều."
"Thế nhưng trông ngươi như thế này thì đau lắm đấy."
Đột nhiên, Karen không nghe được giọng nói của Connor, dường như toàn bộ
thế giới, vào lúc này chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của mình.
Đây là lần thứ nhất cơn nghiện đói bùng phát hoàn toàn sau khi thực lực của
mình được tăng lên, mức độ của nó hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của
mình. Anh rõ ràng, mình sắp mất khống chế …giống như lần trước ở trong
không gian linh hồn, đi tàn sát những linh hồn khác, lại biến thành một dã thú
không có cảm xúc, không có tư duy chỉ biết thỏa mãn cảm giác đói bụng.
Không kịp trở về, không còn kịp rồi…
Bốn phía, một nguồn sức mạnh Trật Tự bị gượng ép ngưng tụ lại, tạo thành
vòng xoáy đặc thù.
Người đánh xe ngựa trực tiếp bị nguồn sức mạnh này đánh bay ra ngoài, bởi vì
trên người có thần bào bảo hộ, cho nên sau khi rơi xuống cũng không ngã chết,
mà là hôn mê.
Những con ngựa kéo xe thì vào lúc này đều đột tử, xe ngựa ngừng lại, rơi xuống
trên đỉnh của một toà nhà.
"Connor, nhanh, khóa ta lại!"
Karen phát ra tiếng gào thét.
Connor không chút do dự, lập tức nhào tới trước, há miệng cắn vào đùi Karen,
lập tức sức mạnh của Cốt Long tràn vào trong cơ thể, nhưng lần này, không còn
là phòng ngự và tăng cường cho Karen.
Từng chiếc gai xương mọc ra từ trong cơ thể Karen, đâm vào xe ngựa, khoá anh
lại.
Giờ phút này,
Con mắt Karen đều biến thành màu xám trắng.
Trong cổ họng, phát ra niềm khao khát từ sâu trong linh hồn:
"Đói … đói quá…."