Ngọn lửa màu đen cháy lên trên người Karen, bao trùm đến mỗi một mảnh gai
xương.
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa Trật Tự, gai xương bắt đầu bốc hơi rồi dần co
lại, nhưng từ trong từng tiếng kêu rên đau đớn non nớt, gai xương đang tan rã
lại rất nhanh mọc lại tiếp tục giam giữ Karen.
Nhưng mà, khi cấp bậc của ngọn lửa Trật Tự không ngừng tăng lên, có nghĩa
rằng nỗi đau mà Connor phải chịu đựng cũng đang không ngừng tăng lên.
Nhưng từng sợi Xiềng Xích Trật cũng thoát ra từ cơ thể Karen, bao phủ quanh
những mảnh gai xương
Từ trong ánh mắt của Karen cũng không cảm nhận ra được bất cứ tình cảm nào,
sức mạnh Trật Tự hoá bắt đầu tràn vào trong người Connor.
"Đau..."
Đây là một loại phương thức phá vỡ sự tồn tại của sự sống, trên mức độ nhất
định thì Trật Tự hóa có thể hiểu như ô nhiễm Thần tính đang đồng hoá mọi thứ
thành Trật Tự.
Karen cúi đầu xuống, hé miệng, cắn vào mảnh xương đang ghìm chặt trên cổ
mình.
Mảnh xương bị phá huỷ, không rạn nứt, thậm chí răng còn không dùng lực,
nhưng sau động tác này quá trình Trật Tự hoá được tăng tốc.
Thật ra thì Connor hoàn toàn có thể tiến hành phản kháng hoặc tấn công, bây
giờ cô bé đang giam cầm cơ thể Karen, nghĩa rằng đang có tất cả thời cơ để có
thể tấn công cận chiến, cùng với khoảng cách chênh lệch rất lớn giữa thể chất
của người và rồng…
Nhưng cô bé không có làm như thế, Connor chỉ là đang yên lặng tiếp nhận,
không muốn tổn thương Karen.
Sức mạnh Trật Tự hoá bắt đầu xâm nhập vào linh hồn Connor, trong tầm mắt
Karen, anh nhìn thấy một cô bé tóc trắng đang nằm rúc người trong góc tối.
Đây là trạng thái lúc Connor vừa được sinh ra, cũng là bộ dáng khi Karen nhìn
thấy cô bé lần đầu tiên.
Vào lúc đó, trong lòng Connor tràn đầy sự cảnh giác và thù hằn với thế giới này.
Là nhờ Pall nuôi dưỡng và giáo dục, để cô bé càng ngày càng thích ứng với sinh
mệnh, cũng làm cho cô bé từng bước hoà nhập vào cuộc sống.
"Karen..."
Karen tiến tới gần, con đói bụng cồn cào, đã thôn phệ tất cả lý trí của anh.
Ngay khi quá trình Trật Tự hoá sắp hoàn thành, phía trên linh hồn Connor xuất
hiện một cái bóng mờ, đây là hình chiếu của một vị Long Thần.
Connor là người thừa kế của Long Thần Phản Nghịch, cũng có thể hiểu thành là
“Thần tử” của Long tộc, phá vỡ bản chất sinh mệnh của Connor, tự nhiên sẽ xoá
bỏ cả truyền thừa của vị kia.
Hiện tại, chẳng khác gì là đang dùng thủ đoạn cực đoan nhất để kích phát truyền
thừa của vị kia ra.
Có điều chịu sự kích thích từ Long Thần Phản Nghịch, bên phía Karen, pho
tượng của cơn nghiện đói cũng nhanh chóng khuếch đại, xuất hiện ở sau lưng
anh, dáng vẻ vĩ ngạn, hình tượng uy nghiêm.
Phía dưới, Karen đối mặt với Connor; phía trên, thì là pho tượng cơn nghiện đói
đối mặt với Long Thần Phản Nghịch.
Karen duỗi ra tay, bắt lấy cổ Connor, nhấc cô bé lên;
Pho tượng nghiện đói vươn bàn tay khổng lồ, bắt lấy Long Thần Phản Nghịch,
giam cầm nó lại.
Connor không có phản kháng, Long Thần Phản Nghịch cũng không có giãy
dụa, tựa như cũng đã tiếp nhận kết cục của mình.
Pho tượng nghiện đói với thể tích to lớn của mình, nó đưa ý thức của Long
Thần Phản Nghịch đến trước mặt, há miệng ra.
Ý thức của Long Thần Phản Nghịch bắt đầu dần dần phân giải, từng mảnh từng
mảnh hào quang bắt đầu vẩy xuống.
Nhưng trong lúc tiến trình này tiếp diễn, pho tượng nghiện đói bỗng nhiên dừng
động tác lại.
Đây không phải do Karen ước thúc nó mà dừng lại, là do chính nó chủ động,
ngược lại bởi vì pho tượng nghiện đói chủ động dừng lại, vốn ý thức bản thân
Karen bị nó hoàn toàn áp chế lại được thả lỏng.
Pho tượng nghiện đói buông lỏng tay ra, không có nuốt Long Thần Phản
Nghịch vào, nó bắt đầu gầm thét, bắt đầu nổi điên.
Quá trình nuốt chửng kết thúc
Ánh mắt Karen về tới hiện thực.
Connor từng nói với Karen, cô bé từng có một giấc, ở trong mơ, cô bé cầm một
quả táo đến tìm Karen, trên đường, máu thịt của cô bé bắt đầu phân tách, linh
hồn bắt đầu suy yếu..... Quả táo trong giấc mộng kia phải có gì đó liên quan đến
thời gian.
Cho dù mạnh mẽ như Long Thần Phản Nghịch, khi cầm quả táo này lên thì
cũng sẽ bị thời gian dần dần xóa đi.
Cơn nghiện đói và Thần Trật Tự đã từng đối kháng lẫn nhau suốt cả một kỷ
nguyên, cuối cùng, Thần Trật Tự lợi dụng sức mạnh thời gian mà trục xuất nó.
Nhưng thật sự có thể hoàn toàn ngăn cách được sự ảnh hưởng này sao?
Thần Trật Tự vẫn sẽ đói như cũ, Dis nói Thần linh chỉ xem bọn họ như heo mà
nuôi;
Cơn nghiện đói khi đối mặt với với sự khiêu khích thì sẽ biểu hiện vô cùng kiêu
ngạo và khinh thường;
Có lẽ giữa cả hai đều phân tách hoàn toàn nhưng không cách tránh khỏi việc
trên người sẽ giữ lại cái bóng của đối phương.
Cũng ví như lúc trước đối mặt với Long Thần Phản Nghịch, pho tượng nghiện
đói chủ động dừng quá trình nuốt chửng lại.
Nhưng chỉ là lần này thôi.
Quán tính mạnh mẽ của cơn đói không thể lần nào cũng đều dựa vào tình nghĩa
ngày xưa mà ngăn cản, tình nghĩa không mạnh đến như vậy, có thể sử dụng một
lần đã là rất may mắn.
Cơn nghiện đói gào thét và phẫn nộ đang càng lúc càng cuồng bạo.
Karen rõ ràng, đợi đến khi cơn nghiện đói bình tĩnh lại, anh cũng sẽ rơi vào
trạng thái giống như khi nãy.
Connor không có cơ hội thứ hai, bây giờ đang là người ở gần mình nhất nên cô
bé sẽ trở thành thức ăn của mình.
"Buông ra…"
Karen mở miệng ra lệnh.
Giam cầm vật lý theo cách thông thường đã không thể nào ngăn cản mình, bây
giờ Karen yêu cầu Connor rời khỏi.
Connor không nghe lời.
Karen bắt đầu xê dịch cơ thể của mình.
Áo Giáp Long Thần vốn là tăng cường phòng ngự cho Karen, mặc dù bây giờ
biến thành giam cầm, nhưng cũng sẽ không thật sự làm tổn thương Karen,
nhưng với điều kiện tiên quyết là Karen đừng lộn xộn, hay là nói không nên
động đậy quá nhiều. Nhưng mà bây giờ Karen cũng không có cảm giác đau.
Khi Karen cố gắng di chuyển, vô số chỗ trên người đều bị gai xương tạo thành
vết thương, máu tươi càng không ngừng chảy tràn xuống, da thịt đang bị tách
rời; xương cốt cũng lệch vị trí;
Karen giống như là một bức tranh chân dung bị đóng đinh trên vách tường, hiện
tại, mình tự kéo bản thân mình xuống, anh không quan tâm mình có thể kéo
xuống được bao nhiêu, lại có bao nhiêu sẽ dính lại ở trên vách tường.
Loại phương thức tránh thoát như đang tự sát này hù sợ Connor.
Lúc trước khi Karen muốn nuốt chửng mình, cô bé cũng không có lùi bước,
nhưng bây giờ, Connor thu hồi lại gai xương của mình, không muốn trơ mắt
nhìn Karen tự xé nát cơ thể.
"Phụt…"
Connor ngồi trên mặt đất, sức mạnh của Cốt Long cũng hoàn toàn rút khỏi cơ
thể Karen, Karen lại được tự do.
Tròng mắt màu xám trắng nhìn về phía Connor, trong cơ thể, cơn nghiện đói
phát ra một tiếng rít lên cuối cùng, nó sắp bình tĩnh lại.
"Đi ra..."
Sau khi trong cổ họng Karen phát ra những từ này, cả người biến thành một làn
khói đen, bay ra khỏi xe ngựa.
Có lẽ đây là một việc mà Karen có thể làm với một chút lý trí cuối cùng còn sót
lại....