Số 13 Phố Mink

Chương 2846

Xe con đổi thành xe ngựa, ở trong xe ngựa Karen đang ăn hoành thánh do

Healy tự làm.

Khi đến trước đại sảnh trận pháp dịch chuyển, xe ngựa ngừng lại.

Theo lý thuyết thì xe ngựa của Karen có thể chạy thẳng vào.

Philomena mở cửa xe ra, đứng ở phía ngoài đó là Đại chủ giáo Bern và Trưởng

khu Leon.

Leon đứng ở sau lưng Bern, rõ ràng thấp hơn một bậc.

Nếu không phải Bộ kỷ luật của Karen được thiết lập tại đại khu thành phố York

thì sợ là Leon và Bern lại đẩy quan hệ giữa Đòn Roi Kỷ Luật đại khu và Ban

quản lý đại khu trở lại quá khứ.

Đương nhiên, bây giờ Bern cũng không có ý nghĩ này.

Đại tế tự tự mình khởi xướng hoạt động tưởng niệm này, quy cách rất cao,

những nhân vật lớn của các hệ thống và hai vị có quyền nói chuyện ở đại khu

địa phương đều cần tham gia.

Trừ việc đó ra, Trật Tự Thần Giáo còn mời đại biểu của các Thần Giáo phụ

thuộc và Thần Giáo có quan hệ tốt cùng có mặt.

Thần Giáo có quan hệ tốt là một con số xấp xỉ, bởi vì cho dù hai bên còn đang

đánh nhau ở sa mạc nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc người ta dùng danh

hiệu của thần giáo có quan hệ hoà hảo đến để tham gia.

Đây còn không phải là chuyện quỷ quái nhất, thậm chí Karen nhìn thấy từ trong

văn kiện trên bàn làm việc của mình, đằng trước hai bên còn đang đánh trận, ở

đằng sau thì mậu dịch giữa hai bên vẫn còn đang tiến hành rất náo nhiệt.

Ví như vật liệu tương đối quan trọng cho Pháo Ma Tinh của quân đoàn Trật Tự

cần mua sắm từ những Thần Giáo kia, bởi vì chiến sự dẫn đến khí tài chiến

tranh tiêu hao rất lớn, nhu cầu vật liệu căng thẳng, kim ngạch mậu dịch song

phương thế mà còn đạt tới con số kỷ lục.

Nhưng mà lui một bước đến xem, cũng có thể hiểu, dù sao thì ngoại trừ hai phe

nội chiến là Sa Mạc Thần Giáo và Hoang Mạc Thần Giáo xem trận chiến tranh

này là cuộc đấu sinh tử ra, thật ra thì giáo hội chính thống hai bên cũng không ai

thật sự có ý nghĩ ra sức để tiêu diệt đối phương.

Nhưng dạo gần đây Đại tế tự bên mình hẳn là có ý nghĩ, phải nhìn xem lúc nào

sẽ rút phiếu tên sách.

Sau khi Bern ngồi lên xe ngựa thì không có chút khách sáo nào mà chỉ chỉ vào

trong cái hộp giữ nhiệt.

Alfred lấy bát và muôi ra, múc cho Bern một bát hoành thánh.

Sau đó, Leon chủ động đưa tay nhận lấy hộp giữ nhiệt, tự múc cho mình nửa

bát, hắn đã ăn rồi, bây giờ chỉ là cùng ăn nên dùng thêm một chút.

Bern uống một ngụm nước canh, vừa cười vừa nói: "Thật tốt, còn có thể đi nhờ

xe của ngươi, cũng không phải cần mệt mỏi như vậy."

Karen tức giận nói: "Còn tưởng rằng ngài sẽ để cho một vị Chủ giáo đến dự

thay, không nghĩ thế mà tới ngài tự mình đi cũng không sợ trên đường phát sinh

chuyện ngoài ý muốn mà chết ở bên ngoài."

Nghe Karen nói như vậy, Bern rõ ràng, điều này có nghĩa trong xe đều là người

một nhà.

"Đến cuối tháng thì sao, cuộc sống của ta là đang tính bằng ngày, không tới lúc

đó thì không chết được."

"Ha ha."

Bern: "Đúng rồi, ngươi dự định khi nào đi qua bên Pamirez giáo?"

Alfred nói tiếp: "Đã nhận được lệnh đại biểu của Người Cầm Roi, đồng thời đã

liên hệ với phía Pamirez giáo để đến thăm viếng, lễ tuyển chọn Giáo Tôn sẽ

được cử hành vào cuối tuần.

Đúng rồi, hôm nay hẳn là Derius cũng sẽ đến.”

"Ừm." Bern nhẹ gật đầu, "A, suýt nữa quên mất, chúc mừng ngươi trở thành

học trò của Trưởng Lão Thần Điện."

Karen đưa cái ly không cho Philomena, lại nhận lấy khăn ướt từ tay Connor để

lau miệng, mắng:

"Đều là người phải chết, sao vẫn nói chuyện làm bằng cái giọng điệu này."

"Có thể cứng miệng cho đến chết thì cũng là một niềm hạnh phúc."

Xe ngựa tổng cộng trải qua bốn lần dịch chuyển, đi tới một trạm dừng trước khi

đến nơi cần đến. Mặt đất nơi này đều là màu đen và đông cứng, bầu trời cũng

đen nghịt, nhìn không thấy mặt trời, cũng không thấy ngôi sao nào.

Phía trước là một hẻm núi đứng sừng sững, hẻm núi là một vòng cấm chế cuối

cùng, sau đó chính là trụ sở của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.

Lúc này có rất nhiều người ở đây, các loại xe cộ và yêu thú cũng đậu đầy.

Hệ thống nội bộ của Thần Giáo rất nghiêm, đa phần những “nhân vật lớn” đến

đây đều không có tư cách ngồi xe, phải xuống đi bộ.

So với việc đi đường, thì nhiều "Nhân vật lớn" tập hợp lại một chỗ, gặp nhau thì

cũng không tránh khỏi những cuộc trò chuyện khách sáo, nếu còn tiếp tục nói

đến thân phận địa vị thì sẽ rất mệt mỏi.

Lúc trước Bern nói đi nhờ xe của Karen sẽ không mệt mỏi như vậy thì là nói về

ý này.

Xe ngựa của Karen có thể tiếp tục chạy, ở bên đường xuất hiện kiến trúc của

một toà thành màu đen, mỗi một cục gạch ngói phía trên đều tràn đầy sự cổ xưa.

Bern giới thiệu nói: "Đây là sở thẩm phán, không ít “kỵ sĩ tân binh” khi vào Kỵ

Sĩ Đoàn thứ nhất để báo danh đều tổ chức tang lễ ở chỗ này."

Có ít người có thể xử lý tang lễ trong nhà, còn có ít người không có điều kiện

này, hoặc là cảm thấy không cần phải vậy, thì sẽ được sắp xếp để cử hành ở đây.

Philomena hỏi: "Vậy ở trong cũng có Thẩm phán quan sao?"

Bern nhún vai, nói:

"Đây là chuyện đương nhiên, có thể nói, cái Sở thẩm phán này là Sở thẩm phán

quy cách cao nhất của toàn bộ Trật Tự Thần Giáo, Thẩm phán quan ở đây, cũng

là Thẩm phán quan mạnh nhất trong Trật Tự Thần Giáo.

Trong lịch sử, thậm chí có Trưởng Lão Thần Điện làm việc ở chỗ này, cho đến

ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách rồi được Cánh Cổng Trật Tự tiếp dẫn thì mới

rời chức.”

Không ít người trong xe ngựa vào lúc này đều hướng ánh mắt lên trên người

Karen.

Karen nói: "Ngươi nói không đúng."

Sở thẩm phán có quy cách cao nhất và Thẩm phán quan mạnh nhất của Trật Tự

Thần Giáo và, cũng không ở nơi này.

Bern hỏi: "Vì sao?"

Karen cực kỳ ngay thẳng nói: "Bây giờ không nói cho ngài."

"Ta đều phải chết, ngươi là dự định ta chết đi sau lại nói sao?”

Karen nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, thưởng thức phong cảnh.

Đến hẻm núi trước, xe ngựa ngừng lại, Karen xuống xe.

Phía trước, còn có không ít xe ngựa và một con Auggie.

Một tấm bia to, đứng sừng sững ở nơi này.

Bia văn viết bằng thể chữ màu đen, bên trong ẩn chứa một luồng ý niệm mạnh

mẽ, nó sẽ chủ động ảnh hưởng đến tinh thần của ngươi, tự động biến chữ viết ở

trên thành ngôn ngữ ngươi quen sử dụng ở trong đầu.

Alfred phát ra một tiếng cảm khái: "Cái nét bút này, thật đẹp, vẻ đẹp để người ta

rung động."

Bern nghiêng đầu, nhìn về phía Alfred, ngươi có thể nhìn ra được vẻ đẹp gì từ

mấy chữ viết này thế?

Với trực giác của một chuyên gia sống trong bóng tối, Bern cho rằng chữ viết

mà Alfred nhìn thấy không cùng một loại với những gì khác.

Bern lại lập tức nhìn về phía Karen, phát hiện vẻ mặt Karen vẫn bình thường,

chỉ là đang dựa theo lễ nghi truyền thống của những người tới đây mà hành lễ

với tấm bia này.

Trên tấm bia viết là:

Ta nguyện ngủ say ở nơi này, thực hiện lời thề, trở thành một hàng phòng tuyến

cuối cùng của Trật Tự
Bình Luận (0)
Comment