Số 13 Phố Mink

Chương 2847

Ngón tay của Alfred đang không ngừng vung vẩy trong hư không, hắn cũng

không phải muốn vẽ ra những chữ viết mà mình nhìn thấy, mà là muốn quơ tay

ghi tạc lại thần vận của chúng vào sâu trong đầu, để đến đêm khuya từ từ nghiền

ngẫm lại.

Chữ của thiếu gia không có đẹp bằng chữ trên bia đá.

Mặc dù ý nghĩ này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng đây là sự thật.

Lúc trước Karen viết chữ trên bản bút ký và trong cuộc sống theo lời thỉnh cầu

của Alfred, chắc chắn sẽ không đủ chuyên nghiệp, lại thêm mấy năm gần đây

thường ngày đều dùng chữ Maclay, chữ viết đã sớm không được thành thạo

lắm.

Nhưng mà chữ viết ở trên bia đá là sự hiển hóa cụ thể cấp bậc ý thức, điều này

có nghĩa rằng Alfred đã sớm học tập lĩnh ngộ và cảm nhận được chân lý.

Hắn thế mà …lĩnh ngộ thư pháp.

Trên mặt Alfred tràn đầy nụ cười thỏa mãn, chữ của thiếu gia không đẹp mắt thì

cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại sáng chói của thiếu gia trong

lòng mình, thiếu gia là ngọn lửa khởi nguyên, mà người nhóm lửa là hắn -

Alfred Tao.

Sở dĩ thiếu gia không có tự mình đi làm đem tất cả mọi chuyện, không phải là

đang cố ý ban cho mình giá trị để tồn tại sao?

Connor tò mò hỏi Philomena: "Sau này ngươi cũng sẽ ở trong đây sao?"

Philomena lắc đầu: "Nơi này quá chật."

Bern cười nói: "Trong này chính là nơi mà tín đồ Trật Tự chúng ta hướng đến

nhất khi chết, là vinh dự cao nhất cả đời của một tín đồ Trật Tự."

Lúc nói những lời này, Bern liếm môi một cái.

Hắn đã cách nơi này rất gần, rất rất gần.

Theo lý thuyết, hắn hẳn là giống như đám người Piro, vào đây chọn một chỗ đặt

quan tài mà mình thích, trong lòng vô cùng thành kính và kích động.

Nhưng hôm nay, sự hăng hái của hắn cũng không có cao như trong dự đoán,

trong đó mơ hồ như đang có một thứ khác càng kích động hơn đã bao trùm.

"Connor!"

Auggie chủ động đi tới, sau đó hướng hành lễ với Karen.

Karen nhẹ gật đầu với Auggie, buông tay Connor ra, đi về phía trước, Người

Cầm Roi đang bị một đám người vây quanh nói chuyện ở đó.

Những người kia sau khi trông thấy Karen thì vẻ mặt đều có chút xấu hổ, sau

khi hai bên cùng hành lễ thì có người tiếp tục đi vào trong, có người thì lui về

chờ người phía sau.

Đám người này không phải người đứng đầu của từng hệ thống, địa vị của mỗi

người ở trong các hệ thống không khác với Karen ở trong Đòn Roi Kỷ Luật

lắm.

Verden nhìn về phía Karen, mỉm cười nói: "Đều là đến tìm để xin ta can thiệp.”

Karen cũng mỉm cười nói: "Đó có nghĩa là đang tố cáo ta rồi."

Verden nhẹ gật đầu: "Đúng là bọn hắn đau, nhưng vốn là cần hiệu quả như vậy,

nếu không không đau không ngứa thì cũng có vẻ Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta là

phế vật vô hại.

Đúng, ngươi thật sự không muốn tiểu đội bảo an do ta sắp xếp cho à?"

"Cám ơn ngài đã quan tâm, nhưng thuộc hạ thật sự không cần, vốn xuất thân là

làm tiểu đội bảo an, bây giờ còn cần được người khác bảo hộ, thật sự là không

thích ứng được."

"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, cảnh ngộ không giống nhau, chủ yếu

con rồng kia còn chưa trưởng thành, nếu là trưởng thành…"

Verden nói đến đây dừng lại một chút, sau đó vẫn giơ tay lên bố trí một cái kết

giới ngăn cách.

Trên đường tới lui chỗ này đều là những nhân vật có thân phận lớn trong giáo

và ngoài giáo, loại hành vi "Nói thì thầm" công khai này quả thật có chút bất

nhã.

Nhưng mà khi thủ lĩnh đặc vụ số một và số hai của Trật Tự Thần Giáo bí mật

mưu tính vài chuyện gì đó trước mặt mọi người thì cũng rất bình thường.

"Nếu con rồng kia của ngươi trưởng thành thì xem như đối mặt với sự truy sát

từ Trưởng Lão Thần Điện thì cũng có thể trốn giữ mạng."

"Trưởng Lão Thần Điện của ngoại giáo hẳn là cũng không đến mức tự mình ra

tay với thuộc hạ."

"Phải cố mà sống sót."

Karen sửng sốt một chút, rất nhiều lần thái độ của Verden đối với anh tốt đến

mức để Karen có chút cảm giác không nỡ.

Verden duỗi tay ra, khoác lên trên bờ vai Karen, hỏi: "Để ta xem một chút?"

"Được rồi."

Ý thức của Verden bắt đầu thăm dò cơ thể Karen, đây không phải thăm dò cố ý,

giống như là một cuộc kiểm tra sức khoẻ với với trạng thái của thể xác và linh

hồn.

Sau khi lấy tay ra, Verden khẽ nhíu mày, hỏi:

"Sao ngươi làm được?"

Buken tặng cho mình, chắc chắn Verden biết điều này, lúc ấy bản thân hắn đang

ở ngay trên lầu.

Nhưng đã Verden hỏi như vậy, hiển nhiên là cho rằng chỉ dựa vào món quà mà

Buken để lại thì cường độ linh hồn của mình cũng không có khả năng tiến bộ

nhanh đến như vậy.

Nếu không mọi người còn tu hành lĩnh hội làm gì, nuốt chửng lẫn nhau là được.

Chủ yếu vẫn là do cơn nghiện đói nuốt ý thức Ankara và linh hồn Buken, mà

hiệu suất hấp thụ và chuyển hoá của cơn nghiện đói vô cùng cao, lúc này mới

dẫn đến pháp thân mà triệu hồi ra lúc sánh vai với Verden ở cứ điểm Ogurev và

bây giờ có sự chênh lệch rất lớn.

Karen dùng giọng điệu đùa giỡn mà đáp lời:

"Tu hành với ta mà nói, cho tới bây giờ hình như cũng không phải việc khó."

Đây là một câu trả lời mang tính thăm dò ỷ vào “quan hệ tốt giữa đôi bên”, cũng

xem như làm nền, chờ đến lúc Verden đặt câu hỏi tiếp theo thì mình còn phải tổ

chức lại lý do một lần nữa.

Nhưng mà, Verden không có tiếp tục hỏi, mà là phất tay thu hồi kết giới che

đậy, cảm khái một tiếng:

"Đúng vậy, không sai."

Thần tử có thiên phú tu hành tốt thì cũng không phải chuyện gì khó giải thích.

Verden bắt đầu đi vào trong, Karen đi theo ở bên cạnh.

Auggie, đám người Connor thì bước theo sau. Khi tiến vào hẻm núi thì như đi

tới một cái thế giới mới.

Nơi này trống trải tĩnh mịch, mặt đất đông cứng không nhìn thấy bờ đã mô tả

hàm nghĩa của một Cấm khu tuyệt vọng đúng nghĩa, một con đường rộng lớn

chạy dài từ dưới chân thẳng xuống phía dưới, nối liền với trung tâm của thế giới

này. Đó là một Kim Tự Tháp màu đen trang nghiêm.

Nhưng bên ngoài Kim Tự Tháp, có một chiếc lồng ánh sáng màu xanh lam nhạt

bao phủ, ngăn cách nó và thế giới bên ngoài.

Vốn ban đầu thứ này cũng không có, bởi vì trước khi vào đây khu vực phía

ngoài vùng thế giới này khi nãy thuộc về một trong những khu vực trung tâm

nhất của Trật Tự Thần Giáo.

Nhưng từ sau lần trước khi Ky Sĩ Đoàn thứ nhất bỗng nhiên phát sinh bất

thường thì lớp phòng hộ này đã được tăng thêm, không phải đối ngoại, mà là

đối nội, chưa nói tới đề phòng, càng giống như là trấn an.

Có điều, thứ làm làm cho Karen cảm nhận được sự hùng vĩ trực quan nhất, vẫn

là cái cổng lớn bằng xương trắng ở trên đỉnh đầu của mình.

Nó là lối đi duy nhất để tiến vào bên trong, toàn bộ cánh cổng được dựng bằng

xương cốt của Thần linh và Thần thú có thể sánh với Thần linh.

Khác với ô nhiễm Thần tính ở những chỗ khác, những xương cốt này rất sạch

sẽ, hẳn là đã trải qua sự xử lý đặc biệt.

Đương nhiên, bất cứ thứ ô nhiễm hay dị đoan gì ở chỗ này cũng không có khả

năng tạo ra sóng gió gì, đều sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Connor đi đến trước cái cột lớn, đầu tiên là dùng ống tay áo lau lau một chỗ

trước mặt, sau đó nhìn bên trái một chút, ngó ngó bên phải một chút.
Bình Luận (0)
Comment