Hắn đứng trong phòng, trong tròng mắt là vẻ sâu thẳm vô tận, mặc dù hắn đã
toàn lực thu lại khí tức tràn ra ngoài, nhưng khi hắn đứng ở đó cũng đã đủ để
sinh linh đang ở đây đều cảm nhận được sự thần phục và e ngại.
Quan trọng nhất là hắn không có quỳ!
Phu nhân Gandiro triệu hồi ra những mảnh pha lê, Lão Saman siết chặt quả cầu
thuỷ tinh, tất cả mọi người đang tiến hành phòng bị theo bản năng, ngay cả
Darien cũng siết chặt cây gỗ trong tay.
Hắn là muốn thành lập đoàn thể trong giáo nhưng hắn không nghĩ đến chuyện
phản giáo. Lúc này, mặc dù không ai nói gì nhưng lại giống như là có nghìn vạn
câu từ đang giao lưu.
Ranedal cứ đứng ở đằng kia như vậy, nhìn Karen ngồi phía sau bàn làm việc.
Pall thấy thế, hô một tiếng: "Chó ngu!"
Pall chạy về phía Ranedal.
Nhưng khoảng cách rõ ràng chỉ có một mét, nhưng mặc cho Pall chạy thế nào
cũng vẫn không thể đến gần
Đây chỉ là sự biểu hiện cấp thấp nhất của Thần lực thì cũng đã để người ta cảm
thấy kinh ngạc và khó tin.
Ranedal mở bước chân, đi về phía Karen.
Những người khác đứng ở hai bên nhao nhao muốn bước lên trước để ngăn cản,
nhưng bọn hắn cũng không được đãi ngộ tốt như Pall, một nguồn sức mạnh vô
hình trực tiếp giam cầm bọn hắn lại, để bọn hắn không cách nào động đậy.
Tình thế đang dần trượt về hướng xấu nhất.
Bởi vì, không cần Ranedal ra tay với Karen, hắn chỉ cần duy trì sự “Không tôn
kính” như thế này thì đã là một sự thất bại đối với Karen.
Karen vẫn rất bình tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, nhìn xem Ranedal đi về phía mình.
Còn nhớ rõ lúc đầu khi ở phố Mink, Ranedal muốn thừa dịp ông nội bị những
Trưởng Lão Thần Điện kia kiềm chế để đoạt lại cơ thể thì lại tiến vào cái bẫy
mà ông nội đã chuẩn bị trước.
Hiện tại, hắn lại bước về phía mình, nhưng lúc này ông nội đã ngủ say.
Nhưng mà cũng không thể sợ.
Đúng lúc này, Ranedal bỗng nhiên dừng bước, hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe lái vào trong trang viên Ellen, hoàn toàn mở ra trận pháp phòng
ngự, điều này có nghĩa trong tay hắn có quả cầu thuỷ tinh điều khiển trận pháp
của nơi này.
Chỉ sau chốc lát, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Wilker ôm một cái hòm lớn đi
đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn rất là kinh ngạc, sau đó tức
giận trừng mắt nhìn về phía Ranedal.
Nhưng rất nhanh thì hắn cũng không thể cử động, Ranedal duỗi tay ra, cái hòm
bị phong ấn bao phủ kia rơi xuống trước mặt của hắn.
Kiểu dáng của cái hòm giống như đúc với cái hòm dùng để chứa Khiên Bảo Hộ
lúc trước
Ngay sau đó, phong ấn trên cái hòm bị giải trừ, không, không phải giải trừ, càng
giống như là mảnh băng bị nước nóng hoà tan.
Một chiếc đàn hạc đang ở trong đó.
Đây là…Đàn hạc của Nữ Thần Mills.
Wilker mở miệng nói: "Vốn chỉ có thể thuê tạm thời, nhưng bởi vì gần đây rất
nhiều người bị xử lý, người của Không Gian Phong Ấn nhượng bộ lại nể mặt
thầy của ta mới nguyện ý để cho ta đi cửa sau thuê món Thần khí này lâu dài.
Bởi vì trao đổi điều ước thuê, ta tới chậm, lúc đầu ta cũng nên trình diện trước."
Ánh mắt Ranedal kinh ngạc nhìn xem cây đàn hạc này.
Karen mở miệng, nói ra câu nói khi nãy:
"Cho nó đi."
Một quyển trục hiệp ước bay từ trong túi của Wilker ra, rơi đến trước mặt
Ranedal, bằng quyển trục này thì có thể đi Không Gian Phong Ấn làm thủ tục
thuê.
Ranedal xoay người, lần nữa hướng mặt về phía Karen.
Không ai có thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào từ trong ánh mắt của hắn, phải biết
rằng đây cũng không phải trạng thái đỉnh cao của hắn, chỉ là nhận lại một phần
tư duy và một phần xương đầu hư hại, thế nhưng … Thần, dù sao cũng là Thần.
Ranedal đi đến trước mặt Karen, nhìn Karen ở khoảng cách gần.
Karen nói:
"Có chuyện ta muốn nói rõ với ngươi, ta không thích thế giới này có Thần, giấc
mộng của ta cũng giống như vị kia, cho nên, đến lúc đó có thể sẽ cần ngươi giao
ra Thần vị hoặc là Thần cách.
Hình dung cụ thể như thế nào thì ta không rõ ràng, dù sao ta còn không trải qua
giai đoạn này, nhưng ý là như vậy, nếu như ngươi không tử chiến vì ta, ta cũng
sẽ tự mình tước đoạt thân phận Thần linh của ngươi."
Ranedal mở miệng nói: "Ta rất rõ ràng điều này."
Karen nhẹ gật đầu.
Ranedal tiếp tục nói: "Ta thích giao dịch, nhưng ngươi có vẻ không muốn như
thế."
Karen sửa lời: "Không, ta là đang giao dịch với ngươi, chỉ có điều lúc trước là
ngươi làm việc rồi mới nhận thưởng, lần này, ta đưa đồ cho ngươi trước, ngươi
lại giúp ta làm việc."
Ranedal hỏi: "Ngươi cũng không sợ ta không đồng ý sao?"
Karen rút một điếu thuốc ra từ trong gói thuốc lá, vẫn là thuốc lá của Lôi Đình
Thần Giáo, châm lửa hút một hơi.
Thật ra Karen đã không cẩn nó để đối kháng đói cơn nghiện đói, mà anh cũng
đã sớm kháng thuốc, thứ thuốc lá này xem như mất hiệu lực.
Nhưng hôm nay Karen đã hút trước mặt Kevin rất nhiều lần.
Kevin biết công dụng trước đó của gói thuốc này.
Nó liên quan đến cơn nghiện đói
Sẽ liên quan đến câu nói kia mà Thần Trật Tự từng nói với Ranedal:
"Ta đói …"
Ánh mắt Ranedal nhìn chằm chằm động tác hút thuốc của Karen.
Karen từ từ phun khói thuốc ra, dùng một loại giọng điệu rất tuỳ ý mà nói:
"Ngươi có tin không, thật ra, ta không phải quá để ý ngươi đồng ý hay không."
"Ta tin, Thần Trật Tự vĩ đại vốn là nên có sự tự tin và khí phách như vậy."
Một tay Ranedal hướng về phía trước, một tay hướng về sau, đầu gối uốn lượn,
chuẩn bị quỳ xuống hành lễ:
"Ta đã từng tin tưởng vào lời hứa của Trật Tự nhất;
Bây giờ, ta vô cùng vinh hạnh bởi vì Trật Tự nguyện ý tin vào lời hứa của ta.
Ta thần phục với ngài,
Vì ngài mà dâng lên lòng trung thành,
Phụ thuộc vào hệ thống của ngài,
Gột rửa dưới hào quang, đi theo ý chí của ngài,
Sáng lập thế giới mới của Trật Tự!"
Lúc Ranedal sắp quỳ xuống,
Karen vung tay lên một cái, một cái ghế bên cạnh bàn, tự động dời đến sau lưng
Ranedal.
"Ngồi đi, Ranedal."
Ranedal ngây ngẩn cả người, hắn dùng hai tay mò mẫm đằng sau, sờ lên lưng
ghế, mò tới tay vịn, mò tới đệm, sờ soạng thật lâu, sau đó từ từ dựa người vào,
ngồi xuống ghế.
Hắn nhìn về phía Alfred, hắn nhìn về phía tất cả mọi người ở đây.
Vẫn không cách nào có thể nhìn rõ tâm tình của hắn, nhưng trong đầu của hắn
cũng đã hiện ra hình ảnh trong kỷ nguyên trước, mình nằm rạp trên mặt đất,
những người khác đều đứng bên cạnh Trật Tự.
Những Thần chi nhánh khác của Trật Tự rõ ràng đều xem mình là một tiểu Thần
ngoại lai, vốn cũng chẳng thèm để ý.
Hắn không có oán hận cũng như hắn chưa bao giờ oán hận nữ thần Mills chưa
từng cố ý nhìn mình một chút.
Hắn biết rõ trong kỷ nguyên trước, Thần linh của Trật Tự kiêu ngạo đến dường
nào, bọn hắn đi theo Thần Trật Tự hoàn thành bá nghiệp Thần giới, loại tiểu
Thần này như mình, bọn hắn không biết đã từng tàn sát bao nhiêu.
Nhưng bây giờ,
Mình, rốt cục có thể có tư cách ngồi trước mặt Trật Tự.
Không ai có thể đồng cảm với tâm trạng bây giờ của Ranedal, càng không có
người biết được, trong nội tâm của vị tiểu Thần nhìn như có vẻ không có chút
nguyên tắc nào từng làm việc cho nhiều Chủ Thần này rốt cuộc sùng kính Trật
Tự nhiều đến dường nào!
"Ta, không gọi là Ranedal …"
Cơ thể Ranedal từ từ biến hoá, dần dần biến thành một con chó vàng ngồi trên
ghế.
Chó vàng cúi đầu xuống với Karen,
Tiếp tục nói:
"Xin ngài gọi ta…Kevin."