Số 13 Phố Mink

Chương 2895

Alfred và Bern cùng ngồi vào trong xe con, bọn hắn có rất nhiều chuyện cần

làm, không thể rời đi quá lâu.

Sau khi xe lái ra khỏi trang viên Ellen, Bern mở miệng hỏi:

“Vừa nãy ngươi có thấy hồi hộp không?”

“Quá trình là có kích thích vì khó khăn trắc trở, nhưng kết cục vẫn trong sự

mong muốn.”

“Ngược lại thì ta có một loại cảm giác như đang nằm mơ, ta chính mắt thấy một

vị thần khôi phục mà con mắt của ta còn không có mù.”

Nói xong, Bern còn cố ý dụi dụi con mắt.

“Cho nên, kết cục đã được quyết định vào lúc đó, nếu Kevin là thật sự muốn

biểu diễn Thần linh trở về thì nó sẽ không cố gắng thu hồi Thần uy và Thần tính

của bản thân;

Nếu không, ở đây ngoại trừ Pall và thiếu gia, con mắt của những người như

chúng ta này đều sẽ mù.

Không thể nhìn thẳng vào Thần.

Khi nó nguyện ý để chúng ta trông thấy nó thì cũng có ý nghĩa nó không xem

mình là Thần.”

“Thì ra là như vậy.”

“Ta đã từng nói rằng nó sẽ là một trường hợp ngoại lệ, ừm, và quả thực nó cũng

trở thành một trường hợp ngoại lệ, đối với nó mà nói, thành thần chỉ là một thủ

đoạn nhưng chưa bao giờ là một mục đích.”

“Một cách diễn tả rất mới lạ.”

“Ta dự định viết riêng cho nó một quyển ở trong Ánh Sáng Trật Tự.”

“Ta vốn cho rằng đây cũng là đãi ngộ mà ngươi chuẩn bị cho chính mình.”

“Trong phạm vi điều kiện cho phép thì ta không ngại mưu tính cho mình xuất

hiện nhiều hơn, nhưng dù sao nó cũng là vị Thần thứ nhất dưới trướng thiếu gia,

được hưởng đãi ngộ như vậy cũng là chuyện đương nhiên.”

“Vậy còn vị trí trên tranh vẽ tường thì sao?”

“Dù sao cũng là hình tượng vật nuôi, không chiếm dụng vị trí nhân viên tùy

tùng, cũng ngăn che được người bên cạnh, vẫn còn tốt.”

Bern mở radio trên xe, phát ra một bản tình ca đơn giản. Nghe được một lúc,

Bern cười.

Alfred hỏi: “Cười cái gì?”

“Ta đang cười, người biết đánh nhau nhất bên phe chúng ta lại là một con chó.”

“Không không không, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó, ví như khi đứng

trước mặt đối thủ thì chúng ta có thể nói như thế này: “Ngay cả một con chó

bên phía chúng ta mà các ngươi cũng không đánh lại.”

...

Đêm xuống, Karen và phu nhân Đường Lệ ngồi xuống mặt đối mặt, trên bàn ăn

trước mặt hai người đã bày ra bữa tối tinh xảo, bên cạnh cửa sổ sát đất, ngoài

cửa sổ không nhìn thấy bóng cây bãi cỏ nhưng lại có thể trông thấy bầu trời đầy

sao.

Sau khi Karen dùng xong bít tết, để dao nĩa xuống rồi cầm lấy khăn ăn lau đi

khóe miệng.

Phu nhân Đường Lệ thì ăn rất vui vẻ, thấy thế, Karen dặn dò nói:

“Darien, bảo đầu bếp chuẩn bị thêm một phần.”

“Được rồi, thiếu gia.”

“Không cần.”

Phu nhân Đường Lệ đưa tay bưng phần thức ăn còn lại ở trước mặt Karen: “Bà

ăn xong những thứ này cũng đã no rồi, ngược lại là cháu, còn trẻ như vậy mà

sức ăn lại ít thế, thế mà còn không sánh bằng bà lão cơ thể đã suy thoái này.”

Karen mỉm cười nói: “Đúng là không sánh bằng bà ngoại.”

Trong giai đoạn trước cơ thể mình trải qua sự cải tạo của Ranedal, về sau bị ô

nhiễm hòa tan một lần, lại ngưng tụ ra từ trong ô nhiễm, xem như cả hai lần đều

bỏ qua giai đoạn giống như Philomena bây giờ.

“Lúc nào muốn có con?”

Karen: “Darien, có thể bưng trái cây lên.”

“Được rồi, thiếu gia.”

Đĩa đựng trái cây được bưng ra.

Karen dùng một cái nĩa xiên một miếng táo đưa đến trong đĩa của phu nhân

Đường Lệ, đề cử nói:

“Có lẽ bên ngoài cũng không ăn được táo tốt như thế này, bà nếm thử.”

Phu nhân Đường Lệ ăn táo, gật đầu nói: “Đúng vậy, ăn rất ngon, trợ cấp của ông

ngoại cháu cũng chỉ có thể lâu lâu mua để giải thèm một chút.”

Darien mở miệng nói: “Về sau cách mỗi một đoạn thời gian sẽ đưa đến cho các

ngài.”

“Như vậy cũng không tiện lắm.”

“Đều là tự trồng.”

“Vậy thì tốt.” Bà ngoại lau miệng, đứng người lên, “Bà cũng cần phải trở về

rồi.”

Karen cùng đứng dậy nói: “Đã chuẩn bị xong phòng khách cho bà rồi, dù sao bà

cũng nên ở lại thêm hai ngày.”

“Không cần, bà không có ở nhà, sợ ban đêm ông ngoại cháu ngủ một mình trên

giường sợ tối.” Dừng một chút, phu nhân Đường Lệ nói bổ sung, “Chính miệng

lão ấy nói, cũng không phải bà cố ý nói thế.”

“Cháu tin là hai người rất yêu thương nhau.”

“Có đôi khi, bà thật rất không hiểu rốt cuộc cháu đang bận rộn việc gì, mặc dù

nói lao đi vì tiền đồ vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng ta biết chí hướng

của cháu thật ra cũng không ở đây.”

“Bà ngoại...”

“Được rồi, không cần giải thích, ta cũng không hiểu được ý nghĩ của cháu và

ông nội cháu, con người của ta chơi một hồi là thấy mệt, muốn có cuộc sống

của người bình thường.”

“Ông nội cũng giống vậy.”

“Không giống, một người là hoa quả sau bữa ăn, một người là món chính.” Phu

nhân Đường Lệ vỗ vỗ bả vai Karen: “Bà ngoại đã già, nhưng bà ngoại còn xách

nổi đao.”

“Cháu vẫn luôn nhớ kỹ cây đao này của bà, có bà thì cháu cũng thấy rất yên

tâm.”

“Đây không phải là lời nói thật lòng, nhưng bà thích nghe.” Phu nhân Đường Lệ

đi ra ngoài, đồng thời khoát tay nói:

“Không cần sắp xếp người đưa đón, tự bà trở về càng mau hơn.”

“Được rồi, bà ngoại.”

Chờ sau khi phu nhân Đường Lệ rời khỏi, Karen không hề rời phòng ăn, mà là

ngồi xuống bắt đầu dùng hoa quả sau bữa ăn.

Darien mở miệng nói: “Thật ra thì thuộc hạ cảm thấy, nếu như Sinh Mệnh Thần

Giáo không đi xen vào chuyện của người khác mà chỉ là đơn giản đi kinh doanh

sản nghiệp rau quả hoa quả mà nói thì đúng là rất hợp với chuyên môn.”

Karen nhìn thoáng qua Darien, cười nói: “Câu trêu chọc này hẳn phải cho ta

nói, sao ngươi lại giành lời rồi?”

“Thuộc hạ biết thiếu gia ngài sẽ không nói loại lời này với thuộc hạ.”

“Học kiểu này từ ai đấy, như thế này cũng không giống như ngươi, ta nhớ lần

thứ nhất nhìn thấy ngươi thì ngươi là người sát phạt rất quyết đoán.”

“Khi đó tuổi trẻ còn không hiểu chuyện.”

“Ngồi đi.”

“Được rồi, thiếu gia.”

Darien kéo cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh.

Sau khi ăn thêm mấy miếng thì Karen mới buông nĩa xuống, nói: “Quả thật rất

ngon.”

“Đó là đương nhiên.”

“Làm sao đề cao sản lượng?”

“Chuẩn bị thêm càng nhiều phân bón, nhà vườn có kinh nghiệm càng phong

phú thì sẽ có thể mở rộng trồng trọt cam đoan cung ứng cho ngài và người nhà.”

Karen cười nói: “Ngươi biết những lời tương tự thì Alfred sẽ nói như thế nào

sao?”

“Thuộc hạ không biết, mời thiếu gia chỉ giáo.”

“Alfred sẽ nói: Mở rộng trồng trọt, tạo đường xuất khẩu, cống hiến phát triển

kinh tế đại khu, từ đó cung cấp đãi ngộ phúc lợi tốt hơn cho Thần quan đại khu,

để bọn hắn càng không có nỗi lo mà ra sức cống hiến cho Trật Tự.”

“Thuộc hạ học được.”

“Còn trái cây không?”

“Có, lần này hạt giống gieo ở trang viên trước đó đều đã hái sạch để cho mọi

người dùng, trong kết giới bộ môn còn có một số vẫn đang kết quả, hái mấy quả

tươi nhất để ăn thì cảm giác cũng tốt nhất.”

“Lúc trở về, hái xuống rồi giữ tươi cho tốt, ta mang đến cho Người Cầm Roi và

tiểu thư Dinah nếm thử.”

Darien bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ vui mừng. Hắn luôn luôn rất

xem trọng tình thân gia đình, khát vọng nhất đó là có thể được đoàn tụ với

người một nhà.

“Thiếu gia, thuộc hạ cảm kích ngài muôn phần.”

Karen đặt ly nước xuống, đầu ngón tay nhẹ búng lên thành ly, một tiếng vang

giòn truyền ra.

Còn nhớ rõ lúc trên thuyền đến Wien, nội tâm mình mờ mịt, trên biển cả chỉ có

thể dựa vào việc đọc bút ký mà ông Hoven để lại mà an ủi sự bất an của bản

thân.

Hiện tại,

Mình lại có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của một Thần Giáo chính thống.

Thứ thay đổi không phải thời đại mà là chính mình.
Bình Luận (0)
Comment