Số 13 Phố Mink

Chương 296

Trời mưa.

trên người Karen còn mặc đồ ngủ, cầm trong tay cốc nước đứng bên cạnh bàn,

thông qua rèm cửa nhìn cơn mưa bên ngoài.

Cảnh sắc kỳ thật rất đẹp.

Tuy nhiên, Karen liếc nhìn quyển "Mưa giữa lòng thành phố York" mà mình đã

đọc nửa buổi chiều đang đặt trên bàn trà.

Đây là tác phẩm của một nhà văn theo trường phái hiện thực, và nhân vật chính

là một lao động trẻ em.

Lúc đầu, cậu cũng rất thích những ngày mưa, cảm thấy rằng cơn mưa như là

những nốt nhạc của sự tự do.

Sau đó, dần dần cậu bắt đầu chết lặng với những cơn mưa, công việc cường độ

cao cả ngày lẫn đêm khiến cậu mất đi nhận thức về sự thay đổi thời tiết, cùng

với những ngày nghỉ, thậm chí cả thời gian... ngày lẫn đêm.

Cuối cùng, sau khi mẹ mất vì bệnh tật, dưới trời mưa cậu chỉ biết ở bên trong

vũng bùn gào thét.

Tác giả miêu tả thành phố York băng giá, đặc biệt là trong cơn mưa lớn, cơn

mưa rửa sạch bụi bẩn trên các tòa nhà cao tầng, những người đứng trên đó được

hưởng sự "trong lành", "bình yên". Nhưng bụi bẩn không biến mất, tất cả chúng

đều rơi xuống dưới chân của những người ở phía dưới, biến thành vũng lầy mà

họ vùng vẫy.

Karen cảm thấy đó chính là mình hiện tại.

Trong phòng ngủ của anh có loại thiết bị sưởi sàn, sau khi mở cửa, gió lạnh ùa

vào vừa lúc trung hoà nhiệt độ quá cao.

Người ta chỉ thấy mưa đẹp, khi cơn mưa ấy không khiến đôi giày và tóc mình

ẩm ướt.

"Ăn trái cây?"

Eunice bưng đĩa trái cây đi tới, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng.

"Được."

Karen rời khỏi chỗ bàn, ngồi xuống ghế sofa.

Táo được gọt vỏ, cắt miếng, dùng tăm cắm vào. Karen thử cắn một miếng, rất

ngọt.

"Anh đang đọc quyển sách này sao?" Eunice nhìn cuốn "Mưa giữa lòng thành

phố York"

"Đúng vậy, bên trong thư viện của gia tộc có rất nhiều cuốn sách thú vị."

"Thật ra, em thích đọc những cuốn sách như này lắm." Eunice vừa cười vừa nói,

"Em luôn vừa đọc vừa tự mình tưởng tượng ra khung cảnh bên trong, sau đó

đồng cảm, mỗi lần như vậy đều có thể để lại vô vàn cảm xúc."

"Chà, tất nhiên rồi, đó là tác dụng của sách và chữ viết." Karen ăn thêm một

miếng táo, "Nó sẽ cung cấp cho em một phương hướng, sau đó để em tự mình

đi ngắm nhìn khung cảnh."

Karen nhớ rõ khi còn ở Thụy Lam, Eunice đã tặng cho hắn cuốn "Nhật ký giả

tưởng", một cuốn tiểu thuyết kết hợp giữa hiện thực và hoang đường.

"Chỉ là đôi khi, một số cảm xúc, em phát hiện có những thứ tình cảm mà chính

mình rất khó để thật sự thấu hiểu."

"Tất nhiên, kinh nghiệm sống của mỗi người là khác nhau, tức là nhu cầu thực

tế cũng khác nhau, cảm xúc trải qua cũng phải khác nhau. Suy cho cùng, thực tế

quyết định ý thức."

"Đúng là vậy, không sai."

"Meo meo~"

Lúc này, Pall đã nhảy lên chiếc ghế sofa mà Eunice đang ngồi.

Eunice đưa tay ra ôm lấy Pall.

Pall cũng không kháng cự, để cô cháu gái ôm chặt, bản thân dựa đầu vào đùi cô,

đối mặt với Karen.

Karen tiếp tục ăn miếng táo thứ ba. Mà Pall một bên hưởng thụ tay Eunice nhẹ

nhàng vuốt vuốt trên thân, một bên duỗi ra móng vuốt, kéo kéo váy Eunice. Cứ

kéo như vậy cho đến khi lộ ra bắp đùi.

Pall trừng mắt nhìn Karen.

Karen thì nhìn về phía đùi Eunice. Nếu đôi chân ấy tăng thêm một điểm da thịt

thì lại quá to, mà nếu giảm đi một phần thì lại quá gầy.

Nói tóm lại, đó là một dáng chân gần như hoàn hảo, vừa vặn.

Eunice để ý thấy mèo cưng đã vén váy cô lên quá cao, khi cô vô thức muốn

buông váy thì phát hiện Karen ngồi đối diện đang chăm chú nhìn vào chân

mình.

Khi đường nhìn bị phát hiện, Karen cũng chẳng mảy may có ý nhìn sang chỗ

khác, điều này khiến Eunice trong chốc lát cảm thấy ngại ngùng không dám

buông váy xuống.

"Đôi chân rất đẹp!"

Karen lên tiếng khen ngợi.

Eunice khẽ cắn nhẹ cánh môi, động tác mang vài phần bất đắc dĩ vô hình chung

lại mang theo nét quyến rũ mị hoặc.

"Run... Run…"

Eunice đứng dậy buông váy rồi ngồi xuống.

Pall nhảy xuống khỏi sofa, chạy tới ấn chiếc chuông đặt trên tủ đầu giường.

Cửa phòng bị đẩy ra, Berger đứng ở nơi ấy:

"Thiếu gia, ngài Bede phái người tới báo rằng phòng biểu diễn đã được tu sửa

theo yêu cầu, nước cũng đã đổ vào. Mời ngài đi kiểm tra."

"Tôi hiểu rồi."

Karen đứng dậy.

Berger bước vào, chuẩn bị giúp Karen lấy quần áo, dù sao thì lúc này thiếu gia

cũng đang mặc đồ ngủ.

Nhưng khi hắn vừa bước một chân vào thì chân còn lại lập tức quay đầu, gần

như tại chỗ xoay một vòng, lắc lư trái trái phái phải, cuối cùng mới đứng vững,

sau đó đóng cửa phòng ngủ lại.

Eunice không chút bất ngờ, đứng dậy mở tủ quần áo: "Nên mặc bộ nào đây?"

"Tùy tiện chọn một bộ đi."

"Không thể tùy tiện, nghe cha em nói, lần này đi mất ba ngày?" Eunice hỏi.

"Ừm."

"Vậy có cần mang thêm mấy bộ quần áo để thay không?"

"Không cần, tôi không phải đi du lịch." Việc Karen đi hoàn thành cuộc tịnh hoá

vốn không phải là chuyện bí mật, ít nhất với các thành viên quan trọng trong gia

tộc Ellen thì là vậy. Dẫu sao đại sảnh biểu diễn bị bỏ hoang phế lâu như vậy

bỗng nhiên được tu sửa cải tạo, làm sao có thể giấu diếm.

"Có thể nhờ người mang vào không? Hình như không thể." Eunice lo lắng nói.

"Đừng lo lắng, tôi chỉ đi làm những việc mà tôi nên làm. Nói chính xác hơn thì

là kẻ phàm nhân này muốn đi tiếp nhận chỉ dẫn từ Thần."

Karen cởi đồ ngủ, mặc vào bộ quần áo mà Eunice đã chuẩn bị.

Toàn bộ quá trình, cả hai không có chút khó chịu nào.

Sau khi thay quần áo chỉnh tề, Karen đứng nhìn mình trong gương. Không tệ,

trông rất có tinh thần, rất đẹp trai.

Chủ yếu là cuối cùng sau mấy ngày nghỉ ngơi cũng đã bù đắp lại được sự tiêu

hao do cuộc nói chuyện phiếm với bá tước Recar ngày hôm ấy.
Bình Luận (0)
Comment