Số 13 Phố Mink

Chương 297

Eunice lại gần nhẹ nhàng ôm Karen.

Karen cũng ôm lấy cô vào lòng, nhẹ đặt trên vầng trán cô một nụ hôn.

Pall ngồi trên tủ đặt cạnh đầu giường khẽ ngáp, bên cạnh là Kim Mao đã sớm

chuẩn bị xong, đang vẫy vẫy đuôi.

Lúc Karen buông tay chuẩn bị rời đi lại phát hiện Eunice vẫn còn nắm lấy góc

áo anh. Khi nhận thức được hành động này, Eunice vội thả tay ra.

"Chỉ là đi tịnh hoá thôi mà." Karen ôn nhu nói.

"Không phải, chỉ là em có dự cảm, sau khi tất cả hoàn thành, anh sẽ khác."

"Có lẽ vậy."

Pall trông thấy Karen ghé sát bên tay Eunice nói câu gì đó khiến cô phải đỏ mặt.

Sau đó Karen rời khỏi phòng ngủ, Pall nhảy lên lưng Kim Mao đuổi theo phía

sau, trực tiếp phi thân nhảy lên đứng trên vai anh:

"Cậu vừa nói gì với cô ấy thế?"

"Không có gì."

"Không, nhất địnhlà có gì đó."

"Không có gì."

"Cậu thật xấu tính, Karen!"

"Được rồi."

"Ta vừa mới giúp cậu vén váy cô ấy lên đấy!"

"Kể cả tôi tự mình vén thì cũng sẽ không bị cô ấy cho một cái bạt tai."

Karen bước lên tầng một, Alfred cầm ô đứng sẵn trước cửa.

Lão Anderson và những thành viên cốt cán trong gia tộc cũng đứng ngay trên

bậc thang cạnh cửa.

"Thiếu gia, mọi việc đã được chuẩn bị theo chỉ thị của ngài. Trong ba ngày tới,

không ai được phép vào phòng biểu diễn đó. Mỗi ngày ba bữa sẽ được giao cho

ngài Alfred ở cửa ra vào."

"Được, vất vả rồi."

"Không vất vả, không vất vả."

Karen đơn giản đưa mắt ra hiệu cho những người còn lại trong gia tộc Ellen, và

sau đó cùng với Alfred đi về phía phòng biểu diễn.

"Thiếu gia, tối hôm qua hoàng tử Henry đến trang viên muốn gặp tiểu thư

Eunice, nhưng bị lão Anderson ngăn cản, hai bên đưa đẩy có chút căng thẳng,

cuối cùng hoàng tử Henry cũng rời đi."

"Ồ." Karen nhẹ gật đầu.

Pall nói: "Đừng để ý đến đám hề nhà Gloria, chúng chỉ là một đám heo được

nuôi lớn, lực uy hiếp đối với chúng ta còn không lớn bằng đám bạch nhãn lang

nhà Rafael. Hoàng thất còn truyền thừa được tới ngày nay đơn giản là vì bọn họ

chỉ thích loạn luân với người một nhà, không dám ra tay với người bên ngoài.

Karen, đừng lo lắng về những điều nhỏ nhặt này, khi cậu lớn lên, mọi thứ cũng

chỉ là phù vân."

“Tôi hiểu.” Karen trả lời.

Sau khi trò chuyện với bá tước Recar, bây giờ anh đã thực sự tự tin.

Ít nhất, loại kịch bản bắt nạt cướp đi vị hôn thê sẽ không xuất hiện trên người

anh.

Nếu thật sự muốn ép anh, anh không tiếc làm tất cả để "thức tỉnh" bá tước Recar

sau khi thưởng thức xong nữ hoàng Gloria III thì đổi sang đương kim nữ hoàng

Gloria IX cho tươi mới.

Dù nữ vương Gloria IX cũng đã 95 tuổi, xem như nửa thân thể đã xuống huyệt.

Nhưng đây là sự kết hợp hoàn hảo cho bá tước Recar, người vừa mới bò ra khỏi

huyệt, không phải sao?

Tại lối vào của phòng biểu diễn, Alfred dừng lại, anh ấy nhìn xuống Kim Mao:

"Ba bữa ta sẽ mang đồ đến đây, ngươi đến lấy."

"Gâu!"

Kim Mao giơ hai chân trước của mình lên, Alfred cũng đưa bàn tay ra vỗ nhẹ

vào chân cún.

Ngay sau đó, Alfred lùi lại hai bước, quỳ gối trước Karen:

"Thiếu gia, tôi vô cùng phấn khích. Tôi sẽ được chứng kiến sự trỗi dậy của ngài.

Đây quả là niềm vinh hạnh cao quý do số mệnh ban tặng cho tôi."

Karen quay đầu nhìn một loạt các thành viên gia tộc Ellen đang đứng nơi cánh

cổng lâu đài cổ phía xa xa, anh bỗng nhiên có cảm giác giống như cả làng cuối

cùng cũng có một sinh viên đỗ đại học, kéo theo chiếc vali chứa đựng bao nhiêu

kỳ vọng của già trẻ lớn bé đến trường.

"Alfred, từ khi quen biết đến nay, anh đã vất vả rồi."

"Được đồng hành cùng thiếu gia là niềm vinh dự lớn nhất cuộc đời tôi."

"Những ngày tới phải tiếp tục làm phiền anh rồi."

"Alfred, nguyện ý vì ngài hiến dâng hết thảy!"

Karen quay người bước vào phòng biểu diễn, Kim Mao chạy theo ngay phía

sau.



Phòng biểu diễn cải tạo chủ yếu là phần sân khấu, được xây bằng xi măng, nâng

lên cao và đổ đầy nước, trong khi hàng ghế khán giả xung quanh thì vẫn được

đặt trước.

Bên trong có điện, không bị mờ mịt.

"Trước đây cô đã bao giờ mời bạn bè đến xem biểu diễn chưa?" Karen hỏi.

"Không, tôi thích một mình tùy tiện chọn vị trí rồi yên lặng xem, ngay cả cha và

anh chị em của tôi cũng không được phép lại gần."

"Tôi có thể hiểu được loại vui vẻ ấy."

"Không, đó là hưởng thụ sự cô đơn." Pall cải chính.

"Ừm."

Karen thông qua bậc thang lối nhỏ dẫn tới ghế ở vị trí chính giữa trung tâm của

hồ.

Karen ngồi xuống, nhìn xung quanh mặt nước, đưa tay ra lướt một chút.

"Cậu có cảm thấy sự khác biệt nào không?" Pall hỏi.

"Không."

"Sau khi cậu hoàn thành tịnh hoá, cậu sẽ có thể nhận thức nó được thôi. Mặc dù

chính cậu là người được thanh lọc, nhưng sau đó, chính cách cậu nhìn nhận thế

giới này sẽ trở nên khác biệt."

"Tôi rất mong chờ."

"Tôi cũng vậy." Pall chỉ vào một chiếc bàn nhỏ trước mặt Karen, trên đó có một

ngọn nến thô và một chiếc bật lửa, "Giúp tôi thắp sáng nó".

Karen cầm bật lửa lên, thắp nến, ngọn nến này chắc chắn dù có đốt trong ba

ngày cũng không thành vấn đề.

"Ngọn nến này dùng để làm gì?"

Pall trả lời: "Không có tác dụng gì, nhưng nó có thể làm tăng thêm cảm giác

nghi lễ."

"Hiểu."

"Con chó ngốc, lại đây!"

Kim Mao đi tới, lắc lư cái đầu.

"Chui vào dưới ghế!" Pall ra lệnh.

Dưới gầm ghế có bố trí một chiếc đệm dành riêng cho chó.

Kim Mao đi vào bên trong nằm xuống.

Pall nhảy đến chiếc bàn có ngọn nến, lúc này cô gần như ngang bằng mặt

Karen.

"A, Karen, giúp ta di chuyển cái bàn này đến gần cậu hơn, nếu không móng

vuốt của ta sẽ không chạm tới cậu."

Karen vươn tay ôm bàn xê dịch về phía mình, khi hai bên đã rất gần thì Pall mới

kêu dừng lại.

Ngay lập tức, Pall duỗi móng vuốt ra, khi Karen ngồi trên ghế bình thường,

móng vuốt của cô có thể dễ dàng đè lên mi tâm Karen.

"Được rồi, xong rồi."

"Chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

"Cậu không mang theo cuốn sách "Ánh sáng Kỷ Luật" sao?"

"Không cần mang, đa số nội dung bên trong tôi đều đọc qua hết rồi."

"Ồ, thật sự là một tín đồ trung thành của Thần Kỷ Luật. Nếu ta là Thần Kỷ Luật,

ta nhất định không thể không chú ý tới cậu."

"Khúc dạo đầu của cô nhiều thật đấy." Karen có chút buồn cười, "Sao cô không

mời một đoàn kịch đến giúp cô khởi động trước?"

"Còn không phải do lỗi của cậu à? Ta vốn tưởng rằng sau khi ta trở về, cậu sẽ

lấy thân phận của trưởng tộc, tiêu một ít tiền giúp ta mời một đoàn kịch đến

biểu diễn, để cho ta được sống lại quá khứ một lần nữa.

Kết quả, cậu chẳng cần hỏi ý ta đã đồng ý cải tạo."

"Được rồi, lần sau tôi sẽ hỏi cô."

"Sẽ không có lần sau. Điều duy nhất đáng để ta hoài niệm là bức tranh trong thư

phòng kia."

"Sau khi tịnh hoá xong, chúng ta có thể khôi phục lại nơi này. Trên thực tế, thiết

kế của phòng biểu diễn này khá phù hợp…"

"Phù hợp để biểu diễn nghệ thuật đúng không?" Pall vui vẻ hỏi.

"Nó khá thích hợp để làm nơi tổ chức tang lễ."

"..." Pall.
Bình Luận (0)
Comment