Số 13 Phố Mink

Chương 2982

Mary: “Ai bảo vừa nãy phản ứng của anh bình tĩnh đến vậy, em cũng nghĩ có

phải mình nằm mơ hay không.”

“Vậy sao em không tự bóp mình đi?”

“Em sợ đau.”

Mason: “…”

Bọn nhỏ cười nhạo, hiển nhiên đã sớm quen thuộc với hai vợ chồng thường như

vậy, ngay cả nhân viên đều không cảm thấy kinh ngạc. Chú Mason ngồi xuống,

lấy hộp cá trích mà mình lén giấu xuống bàn trước khi cha mình xuống lầu kia:

“A, hôm nay là một ngày vui vẻ, đáng để mở một hộp cá trích để chúc mừng

một chút!”

...

Karen đi đến lầu ba, trông thấy mèo và chó nằm trên bệ cửa sổ.

Kevin để tỏ vẻ mình đã không còn chờ được nữa, cái đuôi chó lắc lư đến nỗi sắp

cất cánh bay lên.

Karen nhìn bầu trời bên ngoài, nói: “Chờ một chút.”

Nói xong, anh cầm theo bình nước nóng đi vào phòng sách.

Dis ngồi đằng sau bàn đọc sách, hai tay đặt ở trước người, giống như là đang

làm quen lại với cái bàn đọc sách trước kia của mình.

Karen đi đến bên cạnh bàn, bỏ lá trà vào trong tách rồi đổ nước nóng vào.

Trong phòng sách sẽ được quét dọn định kỳ, cái tách sạch, lá trà cũng mới.

Sau khi pha xong trà, Karen đem một cái ghế kéo tới, ngồi xuống vị trí đối diện

với Dis.

Sau lưng Dis là cửa sổ phòng sách, bên ngoài là một cái cây, Karen đã từng

tưởng tượng ra cảnh tượng này rất nhiều lần, hôm nay, rốt cục trở về hiện thực.

Sau đó trong một khoảng thời gian rất dài, hai ông cháu đều nhìn lẫn nhau,

không một người nói chuyện.

Mà không khí vốn nên vội vàng nhưng lại chẳng có chút gợn sóng nào.

Dis nâng tách trà lên, phá vợ sự trầm mặc:

“Cháu trưởng thành rồi.”

“Thế nhưng ông cũng không già đi chút nào.”

“Nào có đứa trẻ nào lớn lên mà trưởng bối lại không già?”

“Cháu còn nhỏ, còn rất trẻ tuổi.”

Dis nói: “Đứng lên nhìn xem.”

Karen đẩy ghế ra, đứng người lên, hai tay hơi vươn ra, để ông nội nhìn xem

chính mình.

Dis đặt tách xuống, nhắc nhở: “Mở thần bào ra.”

Karen mở thần bào ra.

Màu đen trang nghiêm làm chủ đạo, phối hợp với những ký hiệu trang sức

nghiêm trang vô cùng tôn quý và ung dung.

Quần áo cao cấp cần phối hợp với những người tương ứng, mặc dù Karen trẻ

tuổi, nhưng bộ quần áo này vẫn dễ dàng tôn lên khí chất.

Sự tự tin, trầm ổn, khiêm tốn sau khi vượt qua sóng gió, mới là bộ dáng thật sự

của Karen.

Dis hỏi: “Bây giờ chức vị của cháu là gì?”

“Cháu trai của ngài bây giờ là Bộ trưởng Bộ kỷ luật Đòn Roi Kỷ Luật.” Karen

đã chuẩn bị trước, để khi ông nội hỏi thăm thì anh có rất nhiều chuyện có thể

nói với ông nội, có thể khoe khoang ra.

Dis cầm tách lên thổi thổi, nhấp một hớp trà,

Hỏi:

“Trợ cấp đãi ngộ của Bộ trưởng là bao nhiêu?”

...

Wilker đứng trên nóc giáo đường, hắn nhìn xem pháp thân của thầy mình đang

ngăn cản Cánh Cổng Trật Tự, lại nhìn bản thể của thầy mình rơi xuống từ trên

không tựa như là một vệt sao băng cực nóng, mà địa điểm đáp xuống thì chính

là căn biệt thự số 13 trên con phố này.

“Ai…”

Wilker vuốt vuốt khóe mắt của mình, thầy vẫn không có hiểu được điều mà

mình ra hiệu bằng ánh mắt, dù là mình đã nháy đến nỗi mắt sắp sưng lên.

Mặc dù, Wilker cũng hiểu lúc trước thầy đã lầm tưởng rằng mình bị khống chế

tinh thần, nếu là nói cho thầy mình biết bây giờ ông ấy sắp đi gián đoạn màn

đoàn tụ giữa Thần Trật Tự và ông nội của Thần thì sợ là thầy sẽ cho rằng mình

đã lạc lối.

Wilker rút ra cái roi da mang theo bên mình, cẩn thận đo đạc chiều dài một chút.

Hắn không có ý định bây giờ ra mặt ngăn cản thầy mình nữa, sau đó vung vẩy

cái roi này về phía thầy mình, mà là nghĩ xem cái roi này có thể chia ra làm mấy

khúc, có thể giúp thầy mình cố định lại bao nhiêu chỗ xương bị gãy. Đây là kết

quả tốt nhất mà Wilker tưởng tượng ra, bởi vì như vậy thì có nghĩa là thầy mình

còn giữ được mạng.

Nếu không thì bây giờ hắn thật sự phải …

A,

Đúng vậy,

Thầy mình vốn là đi đến cửa Nhà tang lễ...

Rasma xuất hiện ở trước cửa, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, mà Dis,

cũng chưa kịp phản ứng, có nghĩa rằng hắn đã ngăn chặn được thủ đoạn mà Dis

dùng để uy hiếp Thần Điện.

“Dis, ta biết ngươi đã tỉnh, ngươi cũng nên nhận thức rõ hiện thực mà cúi đầu

nhận sai đi, khi đó thì ngươi vẫn là Trưởng Lão Thần Điện.

Cháu của ngươi, bất kể nó phạm phải bao nhiêu sai lầm, bất kể thân phận thật

sự của nó là gì thì chúng ta cũng có thể nể mặt của ngươi mà khoan hồng với

nó.

Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, sau một lát nữa bọn họ sẽ đến đây thôi.”

Trên bệ cửa sổ nơi lầu ba, Kevin há to miệng, tức giận thở hổn hển, Pall ngồi

trên lưng nó thì lại dùng chân mèo vuốt ve đầu chó, khuyên nhủ.

“Bé Rasma này thật sự vẫn giống trước đây, không thay đổi chút nào, trước mỗi

lần tới khiêu chiến Dis, cũng đều nói thật nhiều lời.”

Trong thư phòng,

Giọng nói phát ra từ linh hồn Rasma, ảnh hưởng đến hai ông cháu đang trò

chuyện, khiến cho ánh mắt trong phòng khách đều bị méo mó.

【 “Dis, ngươi nhận thức rõ ràng hiện thực đi, ta đã đóng cửa lại giúp cho ngươi

rồi.” 】

Dis đặt tách trà xuống lại trên bàn, thở dài:

“Thật ồn ào.”

Karen nhẹ gật đầu, nói: “Ông nội, ta đi thả chó trước.”

Nói xong, Karen đi đến cửa phòng sách, mở cửa, nhìn ra phía ngoài bệ cửa sổ,

dặn dò nói:

“Để bên ngoài yên tĩnh một chút.”...

Rasma: “Dis, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, cũng là sự nhân từ cuối cùng

của Thần Giáo, ngươi nếu còn không cúi đầu nhận sai thì thật sự sẽ chẳng còn

chút cơ hội nào đâu.

Đây không phải cuộc quyết đấu giữa ta và ngươi, sau lưng ta là cả Trật Tự Thần

Giáo, còn ngươi thì không có…”

Một cái chân chó khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện từ hư vô.

“Rầm!”

Tất cả phòng ngự kết giới ở xung quanh Rasma đều lập tức tan rã bởi cái chân

chó này, bản thân hắn thì bị một cái chân này đập bay.

Cùng với cái chân chó này,

Còn có một tiếng mắng tức giận:

“Rasma, rốt cuộc là ngươi đang sủa bậy cái gì đấy?”
Bình Luận (0)
Comment