“Đội trưởng, trận pháp dịch chuyển đã được kích hoạt.”
“Chuẩn bị tiếp đón.”
Dinesen lấy găng tay xuống, dặn dò đám thần quan thuộc hạ trẻ tuổi ai nấy vào
vị trí của mình, dựa theo vô số lần diễn tập chuẩn bị mà vận hành.
Rất nhanh sau đó thì có một ông lão bước từ trong vòng sáng dịch chuyển ra.
Ông lão này mặc trên người một bộ thần bào vô cùng bình thường, một mái tóc
ngắn màu trắng, đứng ở nơi đó tựa như một ngọn núi.
Đám thần quan trẻ tuổi xung quanh rất tò mò mà vây xung quanh, bọn họ được
điều đến trạm gác Heitar từ năm ngoái, trong khoảng thời gian canh gác một
năm này, đây vẫn là lần thứ nhất mà bọn họ trông thấy có người đi ra từ trong
trận pháp dịch chuyển.
Trong trạm gác cũng không có nhiều người, tính cả đội trưởng Dinesen, tổng
cộng cũng chỉ có 7 vị thần quan.
Một vị Mục sư phụ trách kiểm tra sức khoẻ của mọi người trong đội, một vị
Trận pháp sư phụ trách bảo trì thường ngày cho trận pháp, ba vị chiến sĩ phụ
trách ra ngoài tuần tra cùng đội trưởng, còn có một người nữa là đầu bếp.
Ở đây đầu bếp có địa vị cao nhất, bởi vì ở chỗ này nếu không có sự an ủi đến từ
những món ăn đủ tiêu chuẩn thì con người sẽ rất dễ nổi điên khi đối mặt với cái
chốn cô độc trắng xoá không lẫn chút sắc màu khác này.
Nghe nói vào rất nhiều năm trước, quy mô của trạm gác Heitar cực kỳ khổng lồ,
quy mô của thần quan thường trú đạt đến gần ba nghìn, mỗi ngày còn có số
lượng lớn thần quan bận rộn đến lui trận pháp dịch chuyển, nhưng về sau lại
dần dần hoang phế đi.
Những thần quan sau này đến đây phục dịch cũng chỉ có thể thông qua quy mô
kiến trúc của trạm gác và số lượng bồn cầu nhiều đến khó tin trong nhà vệ sinh
mà biết đến sự huy hoàng mà nơi này đã từng có.
Dinesen nhìn thấy ông lão, chủ động bước lên trước ân cần hỏi thăm: “Ngài đã
tới.”
“Ừm, ta lại tới.”
Dis mỉm cười với Dinesen, lần trước sau khi đến đây xem xét thì trở về cho nổ
Thần Điện.
Nhưng mà lần đó cũng không phải lần thứ hai Dis tới đây, trước kia ông ta đã
từng đến đây rất nhiều lần, nhưng đội trưởng trạm gác mà mỗi lần gặp được
cũng đều là người trẻ tuổi trước mắt này …Dinesen, không, bây giờ cũng đã
thành trung niên rồi. Trật Tự Thần Giáo cũng không phải là không chú trọng ân
tình, ngoại trừ một vài khu vực đặc biệt, phần lớn những khu vực với điều kiện
gian khổ khắc nghiệt đều là có chế độ thay phiên, theo lý thuyết thì Dinesen
không nên trú đóng ở nơi này suốt cả 20 năm.
“Ta dẫn ngài lên trên đài quan sát nhé?”
“Không được, lần này ta không chỉ đến để nhìn xem, ta muốn ra ngoài.”
“Ngài xác định là muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Dinesen liếm môi một cái, nói: “Ngài ăn mặc như vậy mà ra ngoài cũng không
được, sự giá rét của nơi này cũng không giống với trong thế tục, dựa vào trận
pháp tự giữ ấm của thần bào cũng không duy trì được bao lâu, để ta đi lấy cho
ngài một cái áo từ da Tuyết thú, là do ta vừa săn giết hồi tháng trước.”
“Được.”
“Ngài chờ một lát.”
Sau khi Dinesen rời đi thì rất nhanh đã trở về, không chỉ cầm trong tay một cái
áo da màu tuyết trắng, trên người cũng thay một bộ.
“Ta muốn đi cùng với ngài.”
“Không cần.”
“Không, ta muốn đi, ta nhất định phải đi.” Dinesen hít sâu một hơi, tiếp tục nói,
“Dù có chết, ta cũng muốn chết ở nơi đó.”
Dis nhẹ gật đầu.
Dinesen cực kỳ vui mừng, lập tức dặn dò thuộc hạ của mình: “Lendo, công việc
ở đây ta giao lại cho ngươi, nếu như sau một khoảng thời gian quá lâu mà ta còn
không trở về thì hãy thông báo ta gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết, mọi người,
tạm biệt.”
“Đội trưởng?”
“Đội trưởng, ngài…”
Bọn thần quan này còn chưa kịp phản ứng thì đội trưởng của họ đã kéo theo ông
lão kia ra ngoài trạm gác, lời từ biệt này đến vô cùng vội vã.
Dis đi ở phía trước, Dinesen vác theo túi đồ tiếp tế đi theo ở phía sau, mặc dù
tuyết phủ dày, nhưng phía sau lưng hai người lại không có để lại dấu chân, bởi
vì gió tuyết đáng sợ chẳng mấy chốc sẽ phủ lên một lớp tuyết khác.
Sau khi đi ra khu vực ngoài trạm gác, Dis dừng bước.
Dinesen lên trước nói: “Để ta đến.”
Sau đó hắn lập tức lấy ra một quyển trục, mở ra rồi khởi động. Quyển trục chui
vào trong nền tuyết, rất nhanh, một con thằn lằn được ngưng tụ từ tuyết bò từ
phía dưới lên.
Đây là phương tiện giao thông được sử dụng trong lúc tuần tra hằng ngày,
quyển trục thuật pháp hệ Băng cấp cao, giá cả không rẻ, dùng nó để làm vật
cưỡi lúc tuần tra thì quá xa xỉ, nhưng ai bảo trong kho còn rất nhiều đây.
Những thứ này đều là được chuẩn bị từ trước, về sau khi nơi này dần dần hoang
phế thì có dùng như thế nào cũng đều dùng không hết.
Nhưng ngay cả như vậy, mỗi tuần Dinesen vẫn sẽ kiểm kê số lượng, phòng
ngừa thần quan lén giấu để mang về bán sau khi kết thúc thời gian phục vụ, mặc
dù tình huống này ở rất nhiều nơi đều là quy tắc ngầm bình thường.
Sau khi Dis đứng lên trên thì con thằn lằn dưới sự điều khiển của Dinesen bắt
đầu nhanh chóng bò đi, đồng thời còn tạo ra một lớp màn chắn bên ngoài cơ thể
giúp người cưỡi ngồi trên lưng chống cự gió tuyết.
“Ngài có muốn uống chút gì không?” Dinesen hỏi.
Dis nhìn Dinesen, mỉm cười nói: “Ngươi biết ta là ai sao?”
“Ngài là cha của Yaluo, Yaluo Saki.”
Dis nhắm chặt hai mắt, đã rất lâu không nghe được tên con trai trưởng của mình
từ miệng người khác, ở trong nhà thì đám Mason cũng sẽ cố ý né tránh.
Đương nhiên, họ là giả, nguyên nhân dùng họ giả cũng rất giống Karen.
Chỉ có điều trường hợp của Karen là bởi vì khi ấy mình cho nổ Thần Điện,
khiến cho dòng họ của mình trở thành một sự cấm kỵ, còn khi ấy thì con trai
trưởng của mình là không hy vọng để cho bạn cũ và những người quen biết
mình chú ý đến.
Dinesen tiếp tục nói: “Ta còn biết, năm đó, là ngài đã cứu ta, nếu không có ngài
thì ta sớm đã trở thành một cái tượng băng sâu dưới lớp tuyết.”
Dis dời ánh mắt đi, không có phủ nhận thì đã là một sự xác nhận. Năm đó, Trật
Tự Thần Giáo không tiếc phải trả một cái giá cực lớn để tiến hành thăm dò khu
vực này, bởi vì nơi này liên quan đến bí mật của Vĩnh Hằng.
Con của mình cho dù không dùng đến dòng họ, nhưng rất nhanh cũng đã được
trọng dụng trong giáo, có con đường phát triển rất tốt, đương nhiên chắc chắn
không có quá đáng như con trai của nó.
Yaluo được tuyển vào đội thăm dò tinh anh, năm đó Dinesen cũng là thành viên
của cái tiểu đội này, mặt khác, con gái của Deron cũng chính là mẹ của Karen,
cũng ở trong đội.
Nhưng mà trong lúc thăm dò đã phát sinh sự cố.
Toàn bộ đội thăm dò, ngoại trừ số ít thành viên ở vòng ngoài có thể may mắn
còn sống sót ra thì phần lớn những người còn lại đều chết ở đây, trong số đó
thậm chí còn bao gồm người phụ trách của hạng mục này là một vị Trưởng Lão
Thần Điện.
Sau nhiều năm tiêu tốn mà không lấy lại được gì cùng với lần tổn thất đó đã để
Trật Tự Thần Giáo cuối cùng phải từ bỏ việc tiếp tục thăm dò nơi này, chỉ để lại
một cái trạm gác tiếp tục vận hành, xem như chừa lại một chút sự tưởng niệm
cho tương lai.
“Ta biết là ngài, ta vẫn nhớ bóng lưng của ngài, vả lại ta và Yalou có quan hệ rất
tốt, cậu ấy nói với ta một chút chuyện trong nhà, ta biết tình hình trong gia đình
của cậu ta và những gì được ghi chép trong hồ sơ cũng không giống nhau.
Mặt khác, ta còn từng cổ vũ Yaluo theo đuổi Anli, bởi vì ta có thể nhìn ra, Anli
cũng có ấn tượng rất tốt với cậu ấy, chỉ có điều là điều kiện của gia đình Anli
tương đối tốt, nhà của cô ấy ở Wien, Yaluo có hơi chút do dự về chuyện này. Ta
cũng đã nói với Yalou như thế này, ha, bạn của ta, cậu tự nhìn vào bản thân
mình xem, chẳng lẽ cậu không có lòng tin vào tương lai của chính mình sao,
chẳng lẽ cậu không đủ sự tự tin để dùng hai tay của mình mà đi tạo ra một
tương lai tốt hơn sao?
Đối với đám người chúng ta mà nói thì gia tộc Thuật pháp quan của một đại khu
lại có gì ghê gớm chứ!”
Dinesen càng nói càng kích động, còn vung vẩy cánh tay, ngỡ như tái diễn lại
mọi chuyện chỉ vừa mới hôm qua.
Dis rất yên tĩnh mà lắng nghe, con của mình đã từng kể chuyện liên quan đến
Dinesen, là một người bạn tốt mà nó công nhận.
Nhớ đến lúc ấy Pall còn từng nói, tính cách của hai đứa con trai mình, hoàn toàn
không giống mình, Yaluo và Mason đều cực kỳ ôn hòa sáng sủa.
Bao gồm cả cháu mình Karen, cũng không giống mình, sau khi tỉnh lại từ giấc
ngủ thì cháu của mình cũng đã leo cao đến như vậy trong giáo.