Đổi lại là mình lúc còn trẻ tuổi, rất mơ hồ đối với khái niệm bạn bè, cũng không
cảm thấy mình cần bạn bè, giống như đám Hoven và Tahisen, thay vì nói rằng
là kết giao bạn bè thì không bằng nói rằng bọn họ đều đang luôn chiều theo tính
cách của mình, còn về giáo vụ của Thần Giáo thì Dis càng không có kiên nhẫn
và cũng không có hứng thú.
Nhớ lúc con trai mình kể rằng trong lòng nó có thích một cô gái, mình còn từng
có chút kinh ngạc, thì ra con của mình cũng đã lớn.
Nhưng mà khi nghe con trai nói rằng nó lo lắng gia thế của cô gái kia quá tốt,
nếu như muốn làm quen thì có thể sẽ gặp khó khăn và trắc trở, Dis nhăn nhăn
lông mày.
Pall đang ngồi trên nóc giá sách nghe lén thì thiếu chút nữa cười té xuống.
Về sau, cuối cùng Yaluo cũng lấy dũng khí, bắt đầu theo đuổi cô gái kia, ngày
bình thường hai người cũng không gặp nhau, chỉ khi có nhiệm vụ mới có thể
thông qua trận pháp dịch chuyển tập hợp, cho nên thường xuyên qua lại bằng
thư từ.
Pall rất thích đi nhìn lén dáng vẻ lúc viết thư tình của Yalou, sau đó trở về kể
cho mình nghe.
Loại cảm giác này, rất kỳ diệu … nói như thế nào đây, rất có một loại cảm giác
đạt được thành tựu.
Ngược lại là đứa cháu này của mình, trên phương diện tình cảm của nó lại
không trông thấy một chút sự non nớt nào như cha nó năm xưa, nắm bắt cực kỳ
nhẹ nhõm.
Nhưng mà mặc dù Dis cảm thấy phong cách làm việc khác biệt, nhưng về mặt
tính cách thì cháu mình rất giống với mình, sự đúng mực kia của nó thực chất
cũng là một kiểu lạnh lùng;
Nhất là lúc mình tỉnh lại, nó ngồi ở phía đối diện, mình cứ như đang nhìn thấy
một “chính mình” khác, cảm giác dục vọng khống chế đang rất bị kìm nén kia.
“Về sau, bọn họ đã đến với nhau, mỗi lần lúc tập hợp nhiệm vụ, bọn họ đều sẽ
đến sớm mấy ngày, sau đó cùng đi hẹn hò; ngay từ đầu, còn cần ta ở đây kết nối
duy trì không khí, nhưng không bao lâu thì bọn họ đã rất ăn ý mà không còn gọi
ta.
Mỗi lần sau khi nhiệm vụ kết thúc thì bọn họ cũng sẽ giải tán muộn hơn vài
ngày.
Khi đó, ta thật rất hâm mộ bọn họ, không phải hâm mộ bọn họ yêu đương, mà là
mỗi lần nhìn xem bọn họ đứng chung một chỗ, ăn ý trong lúc làm nhiệm vụ thì
trong lòng ta cũng sẽ cảm thán, đây là một đôi ưu tú dường nào, bọn họ thật sự
là rất xứng đôi.”
Dis nhẹ gật đầu, xem như sau khi được mình cứu về, mặc dù bọn nó vẫn luôn
phải chịu đựng sự tra tấn từ ô nhiễm, nhưng vẫn tương thân tương ái như cũ, để
lại sự dịu dàng trìu mến cho nhau, để lại cho đứa con được sinh ra, càng là để
lại cho cái nhà này.
Vào lúc này trong lòng cảm thấy đau, sâu trong ánh mắt của Dis có hơi chút đỏ
Việc duy nhất mình có thể làm khi ấy đó là bảo đảm đứa con của bọn nó sinh ra
không bị ô nhiễm duy truyền, nhưng cũng không có biện pháp giải trừ sự đau
khổ của bọn nó.
Lòng hận thù và sự bất mãn là được tích lũy, nếu không thì tới cũng nhanh mà
cũng mất đi nhanh.
Ngày đó, mình trông thấy con trai con dâu chịu đựng sự đau đớn nhưng lại đem
khuôn mặt tươi cười để lại cho mình, thật sự là một loại tra tấn.
Nếu như lúc ấy mình có thể thành Thần thì đã có thể giải trừ sự đau đớn của
bọn nó, nhưng thứ ngăn cản mình lại là vị chủ mà mình tín ngưỡng hơn nửa
cuộc đời.
Giọng nói của Dinesen cũng theo đó mà dần trầm xuống:
“Ta còn từng nói rằng về sau ta muốn làm giáo phụ cho con của bọn họ, ta
muốn giúp con của bọn họ tiến hành thanh tẩy, ta đã đánh cược với bọn họ rằng,
nói tương lai thiên phú con của bọn họ nhất định sẽ cao tới đáng sợ, về sau ta
cũng muốn sinh thêm vài đứa bé, để bọn nó chơi với nhau từ nhỏ, sớm bồi
dưỡng tình cảm.
Đáng tiếc...”
Dis thở dài, bỗng nhiên ông ta nhận ra được bản thân mình làm sai một chuyện,
bởi vì mình sơ sẩy, không, là bởi vì mình không thèm để ý và lạnh lùng đã làm
trễ mất cả cuộc đời của một người.
Những người có thể gia nhập vào trong tiểu đội thăm dò tinh anh kia đều là thần
quan ưu tú trẻ tuổi trong giáo khi đó, coi như không có gia thế thì cũng hẳn là sẽ
có một tương lai rất xán lạn.
Nhưng sau khi hắn trải qua sự kiện đó vẫn luôn cố thủ ở cái trạm gác hoang phế
này, từ bỏ đi cuộc đời của mình, chỉ vì để giữ vững cho đến khi Thần Giáo tái
khởi động lại kế hoạch này.
Dis mở miệng nói: “Bọn nó có một đứa con.”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Dinesen kinh ngạc, lập tức, chuyển thành sự vui mừng
mãnh liệt, “Ngài năm đó cũng cứu bọn họ ra?”
“Ừm.”
“Thế nhưng vì sao bọn họ không liên lạc với ta, vì sao… a, đúng, không thể liên
lạc với phía ngoài, ta được bố trí canh giữ ở phía ngoài, còn bọn họ là đi theo
tiến vào trong nơi sâu nhất, xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn họ có thể còn
sống bước ra thì Thần Giáo chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ.”
“Bọn nó chịu sự ô nhiễm, kết hôn ở nhà, sau khi sinh con không được mấy năm
thì đã đi rồi, nhưng khoảng thời gian sau cùng của bọn nó cũng hạnh phúc.”
Giao con trai và con dâu của mình ra để Thần Giáo tiến hành nghiên cứu sao?
Như vậy, mình cũng từng đi vào thì có phải cũng cần đến đó nằm để Thần Giáo
cùng nghiên cứu?
Dis biết rõ thời gian của hai người không còn nhiều, cũng không có “Tinh thần
trách nhiệm” gì với Thần Giáo, Dis chỉ hi vọng cả hai có thể sử dụng khoảng
thời gian còn sót lại để sống hạnh phúc.
Ở phương diện này, Dis hoàn toàn giống như trước, ông ta cũng dùng thái độ
tương tự đối với Karen.
Dinesen ngồi trên lưng thằn lằn vỗ tay: “Thật tốt, ha ha, thật tốt, đây thật là một
tin tức rất tốt, đây là tin tức tốt nhất mà ta nghe được trong suốt hai mươi năm
nay.”
Dis mở miệng nói: “Thật có lỗi, ta hẳn phải nói cho ngươi biết sớm hơn.”
“Sao ngài lại phải xin lỗi chứ? Ta biết bọn họ kết hôn còn có con, ta vô cùng vui
mừng… a, ta hiểu, không, xin ngài tuyệt đối không nên nghĩ như vậy, ta ở lại
nơi này không chỉ có là vì bọn họ mà còn có những thành viên khác trong đội.
Ngày ấy, bởi vì ta tu hành một thuật pháp xảy ra chút vấn đề, khiến cho trạng
thái bản thân không được tốt, các thành viên trong đội chủ động khuyên ta ở lại
phía bên ngoài, lần đó ta không đi vào cùng.
Nếu như không phải ta ở lại nơi đó, chắc chắn ta cũng không chờ được đến lúc
ngài đến cứu, vốn ta nên chết ở bên trong, là các đồng đội đã để lại cơ hội sống
cho ta.
Mặt khác, ta ở lại nơi này cũng không phải là vì tự hành hạ bản thân, ta rất vui
vẻ, thật, mỗi lần ta rời khỏi trạm gác để ra ngoài tuần tra thì ta cũng sẽ đi chào
hỏi bọn họ, cứ như rằng chúng ta vẫn còn trong cùng một đội, ha ha.”
Dis: “Cảm ơn.”
“Ha ha.” Dinesen gãi gãi đầu của mình, “Vậy thì con của bọn họ, đã lớn lên rồi
nhỉ, nó có vào giáo hay chưa?”
“Đã vào giáo.”
“Tên nó là gì? Ý của ta là nhà ta trong giáo cũng có chút sức ảnh hưởng, mặc dù
bởi vì ta không muốn rời khỏi đây để về nhà khiến cho quan hệ giữa hai bên
cũng không được tốt cho lắm, nhưng ta nghĩ nếu như ta viết thư về, nói với
trong nhà rằng nó là con đỡ đầu của ta, ta tin tưởng người nhà ta sẽ nguyện ý
giúp nó.”
“Không cần.”
“A, đúng, đúng vậy, có ngài ở đây, ta quên, ha ha, thật có lỗi.”
Trong mắt của Dinesen, nếu cái vị này mạnh đến mức có thể đi vào trong nơi đó
để cứu người thì sao lại không có khả năng để sắp xếp con đường thăng tiến cho
cháu trai của mình chứ?
Quả nhiên, Yalou nói rằng bản thân đến từ gia đình Thẩm phán quan là giả, gia
đình Thẩm phán quan sao có thể mang đến cho mình nhiều lời giải về thuật
triệu hồi như thế, nội dung trong quyển bút ký kia còn sâu xa hơn so với đống
sách mà mình tìm được từ trong thư viện của gia tộc, khẳng định là được cha
của cậu ta dạy cho.
Dinesen nghĩ sai, Dis cũng không hiểu cách dạy bảo người khác, Dis cũng
không để lại bút ký và giải nghĩa gì, những thứ mà Yalou mang đến cho
Dinesen kia, một phần là hỏi con mèo trong nhà, một bộ phận thì lại đến từ lão
Hoven thường xuyên qua nhà chơi.